Bạch sư phụ vẫy tay một cái, trên bàn thờ xuất hiện một tờ giấy vàng, một bộ bút mực, cô ấy vừa viết vừa nói:
“Nội dung trên giấy vàng cần bao gồm tên họ, địa chỉ của người đốt, cung với quan hệ với người đốt, lạc khoản còn phải ghi ‘chuyển giao tới thổ địa thành Phong Đô của âm tào địa phủ’ mới được.”
Diệc Thanh Thanh vừa thấy lập tức hiểu rõ.
“Lại nói tiếp gần đây kỹ năng xếp giấy của em tiến bộ rất chậm, thiếu đi dòng khí, đóng cửa làm xe là không thể được.” Bỗng nhiên Bạch sư phụ nhớ tới gì đó, nhắc nhở.
Lần này Diệc Thanh Thanh nghe mà sửng sốt: “Thiếu khí gì ạ? Đóng cửa làm xe là có ý gì?”
“Thiên phú xếp giấy và chế nhang của em đều rất tốt, đặc biệt là xếp giấy, quan trọng nhất là ‘thần’ đã không phải là thứ hạn chế em. Thứ hạn chế em chính là khí này, nếu khí không đủ, giấy của em sẽ có rễ không thể chứa thêm thần nữa, chỉ như vậy mà thôi.
Nếu làm sản phẩm xếp giấy để đốt cho phía dưới dùng, mức độ tán thành và danh khí đều rất nặng, có khí này, sản phẩm xếp giấy của em mới chịu tải được càng nhiều thần, tăng thêm một bậc thang.
Nói chung là đã học xếp giấy thì phải đốt một xíu kiếm tiền đúng không, sao em không có chút khí nào như vậy? Định chỉ đóng cửa làm xe à, nếu không thì học sư phụ em đi, mở cửa hàng tang lễ, bớt việc cỡ nào.”
Bạch sư phụ nói.
“…” Diệc Thanh Thanh đỡ trán: “Chuyện quan trọng như thế sao cô không nói sớm?”
Hôm qua khi cô kiểm kê tiến độ kỹ năng, còn an ủi mình kỹ năng này tới cấp 3, cho nên khó như vậy, tiến bộ chậm như vậy cũng là lẽ đương nhiên, phải càng nỗ lực chậm rãi tăng lên.
Hiện giờ nghĩ lại, e rằng không phải cô hơi ngốc ư?
“Người nào có thể nghĩ tới em học xếp giấy lại không dùng tới như vậy?” Bạch sư phụ bày tỏ không hiểu.
“…”
Diệc Thanh Thanh thở dài, lúc trước mình đã từng nói với Bạch sư phụ tình hình hiện giờ, nhưng mà chuyện này là chuyện ngoài học tập kỹ năng, nên cô ấy không nhớ.
“Vậy kỹ năng chế nhang của em thì sao? Có cần yêu cầu làm như vậy không?”
Cô có chút không yên tâm, dù sao chế nhang này cũng coi như là kỹ năng liên quan tới nửa hiến tế, nhang cô học đầu tiên là dùng để tế bái.
“Không có, tiến độ kỹ năng chế nhang của em chậm là do em ít làm nhang, làm nhang còn chưa đủ nhiều! Hiện giờ nhang thành phẩm em làm ra còn ít hơn số lượng sản phẩm xếp giấy, nhưng các loại nhang còn nhiều hơn sản phẩm xếp giấy nhiều!”
Bạch sư phụ không để ý tới mặt mũi cô chút nào, giống như đang nói học trò của mình nằm mơ, còn không thành thật đi chế nhang.
“Bạch sư phụ, mỗi ngày em đều học chế nhang và xếp giấy cùng một thời gian, chẳng qua làm nhang lâu hơn mà thôi, nên chậm hơn.” Diệc Thanh Thanh giảo biện xong, thì vội nói: “Không nói với cô nữa, em đi suy nghĩ xem tết Trung Nguyên chuẩn bị gì!”
Dù sao hình thức dạy học kỹ năng vẫn là lấy người học tập như Diệc Thanh Thanh làm chủ.
Cô muốn rời đi, không có giáo viên ngăn lại được.
Cô ra ngoài lập tức tiến vào không gian nhà tranh.
Chui vào phòng để đồ, cô lấy hết nguyên liệu xếp giấy tích cóp được ra.
Có giấy vàng đánh dấu được, có giấy bóng cô tự mình mua, cùng với thuốc màu, nhiều nhất vẫn là nguyên liệu xếp giấy nhận được trong phần quà lớn mừng năm mới khi ăn tết.
Cô vừa sắp xếp đồ, vừa viết lên giấy những thứ cần làm.
Ngoại trừ kim nguyên bảo ra, còn phải dựa theo tình hình của mỗi giáo viên chuẩn bị ít sản phẩm xếp giấy cho bọn họ, khiến bọn họ ở âm thế không cô đơn.
Trước mắt trong tất cả giáo viên của cô có sáu vị đã không còn trên đời, trong đó bao gồm thầy Lý tiên sinh trong kỹ năng săn thú vốn là cổ nhân và Bạch sư phụ có lẽ sống ở thời dân quốc.
Dư lại đều là qua đời trong mười mấy năm qua.
Ngoại trừ những người có tên, còn có giá viên kỹ năng ngôn ngữ là tất cả tri thức ngưng tụ thành một người, tri thức trong đó cũng là đến từ người bên nông trường, nhưng không biết tên họ.
Nhưng đến lúc đó tên để trống, chỉ cần dùng những người bị thời đại này đè nặng và đối xử bất công làm hạn chế là đủ.
Cô tính toán thống nhất đốt kim nguyên bảo và quần áo giấy cho những người này, ngoài ra còn chuẩn bị một ít đồ cùng loại cho cô hồn dã quỷ.
Cuối cùng xem như sắp xếp hết nguyên liệu xếp giấy của cô.
Sau khi liệt kê đồ cần làm xong, Diệc Thanh Thanh tự giao cho mình nhiệm vụ xếp giấy nhất định mỗi ngày dựa trên tốc độ xếp giấy và thời gian cô có thể tùy ý sử dụng mỗi ngày.