Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371: Quà Sinh Nhật

Unknown Chương 371: Quà sinh nhật

Phân ít thời gian từ thời gian học tập để xếp giấy, xếp khoảng nửa tháng, vẫn luôn xếp tới tết Trung Nguyên, có lẽ có thể xếp xong.

Tuy chậm trễ một ít thời gian học tập, nhưng cũng xem như khiến cô an tâm hơn.

Cô còn phải tụ chút khí sản phẩm xếp giấy cần, hiện giờ cô tuyệt đối không có khả năng mở nhà tang lễ gì đó, dựa vào nghề này kiếm tiền, chỉ có thể tự mình lén đốt một ít.

Ngoại trừ chuyện này, còn có nhang tre cô đã chuẩn bị từ tháng sáu, cũng không nhiều lắm.

Kỳ nghỉ lần này còn có hơn hai ngày, việc xếp giấy cũng sắp xếp xong, bây giờ cô lập tức bắt đầu bận việc, làm từ cái to trước, đầu tiên là nhà ở của mỗi giáo viên.

Cô Trịnh và thầy Lâm là vợ chồng nên xếp một nhà là được, Diệc Thanh Thanh xếp chính là tứ hợp viện trong hình thức dạy học kỹ năng nhạc cụ và hội họa.

Giáo viên thư pháp thầy Vương là nhà nhỏ của thầy ấy, thầy Dịch của kỹ năng trung y thì là tiệm thuốc của thầy ấy, Bạch sư phụ là nhà tang lễ, Lý tiên sinh thì Diệc Thanh Thanh xếp một ngọn núi và một căn nhà của thợ săn xa hoa.

Làm mấy thứ này, dùng hết mấy ngày nghỉ cũng chưa làm xong.

Lại sau đó là làm mấy vật nhỏ hơn, dễ dàng hơn nhiều.

Mấy thứ như quần áo kim nguyên bảo làm càng dễ hơn, kim nguyên bảo thì xếp giấy cẩn thận là được, quần áo thì cắt xong vẽ chút hoa văn lên trên.

Thực ra cho dù là mấy thứ to như nhà ở, Diệc Thanh Thanh làm cũng không phải rất to, đều là bản mini thu nhỏ.

Thực ra sản phẩm xếp giấy to nhỏ đều không quan trọng, quan trọng là hình và thần.

Chủ yếu là vì quá to, đến lúc đó đốt cháy sẽ gây ra động tĩnh lớn.

Đến lúc đó cô tính toán đốt ở sân sau nhà mình, đồ nhỏ còn đỡ, làm quá to đốt cháy chỉ sợ tường bao không che được ánh lửa.

Lúc này không thể quang minh chính đại đốt mấy thứ này, bị bắt lấy đều là nhược điểm, vẫn nên lén đốt thì hơn.

Dù sao làm sản phẩm xếp giấy kiểu gì, đều không thể to giống với thật thể, sau khi đốt xuống dưới, nó có ‘thần’ sẽ tự khiến nó biến ra kích cỡ.

Thời gian nhoáng cái, lại trôi qua một tuần.

Hôm nay Diệc Thanh Thanh ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh lại, tiến vào hình thức dạy học kỹ năng một lát, sau khi đi ra lại làm xếp giấy một lát, thì nghe thấy tiếng còi làm việc vang lên.

Cô nhanh chóng xếp giấy trong tay xong, rồi ra khỏi không gian, đến trong phòng bên ngoài chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Mới cầm lấy hộp que diêm trên bếp, còn chưa kịp châm lửa thì có người gõ cửa phòng.

Tiếng gõ cửa này là Vân Cô Viễn, cô nhanh chóng đến mở cửa.

Trong tay anh là một bát sứ trắng, trong bát là mì sợi nóng hổi, nói với cô: “Sinh nhật vui vẻ!”

Diệc Thanh Thanh ngây người một lát: “Sinh nhật ư?”

Cô bừng tỉnh nhớ ra hôm nay là mùng 7 tháng 7.

Hai đời cô đều sinh cùng một ngày.

Đời trước sinh nhật chỉ ở trước khi chết một ngày mới có cảm giác tồn tại, đời này có cha mẹ ruột người thân nhớ kỹ, nhưng bọn họ không ở bên cạnh, làn trước gửi thư có nói tới chuyện này.

Nhưng mà cô ôm thói quen từ đời trước, không để trong lòng lắm.

Cho nên khi cô chuẩn bị quà sinh nhật cho Vân Cô Viễn vào ngày 15 tháng 7, đã quên mùng 7 tháng 7 là sinh nhật cô.

Tính ra đây là sinh nhật đầu tiên của cô sau khi khôi phục ký ức ai đời, là một sinh nhật hoàn chỉnh của cô 18 tuổi.

Nhìn thấy mì cán tay trong bát, không biết anh đã bắt đầu bận việc từ lúc mấy giờ, Diệc Thanh Thanh thực sự cảm động đối với loại kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn và dụng tâm này.

Thiên ngôn vạn ngữ không biết nên biểu đạt thế nào, cuối cùng cô chỉ nói một câu: “Cảm ơn!”

“Cô gái ngốc, mì không thể ăn lạnh.” Vân Cô Viễn đưa mì cho cô: “Nhớ rõ đừng cắn đứt, một phát ăn hết đảm bảo năm nay em bình an trôi chảy.”

Lúc này Diệc Thanh Thanh mới biết đây còn là bát mì trường thọ, không nhịn được nói:

“Vì sao chỉ có năm nay?”

“Mì sang năm thì sang năm ăn, không thể có lòng tham!” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói.

Diệc Thanh Thanh: “…”

Được rồi, cô nhớ kỹ rồi.

Dưới ánh mắt chăm chú của Vân Cô Viễn, Diệc Thanh Thanh ngậm một sợi mì bắt đầu nỗ lực hút, sợ cắn đứt một năm bình an trôi chảy của cô.

Hút hai má hóp lại, mì sợi còn chưa hút xong.

Đừng tưởng rằng cô không biết người nào đó đang nhịn cười.

 


Bình Luận (0)
Comment