Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 373 - Chương 373: Thiệp Chúc Mừng

Unknown Chương 373: Thiệp chúc mừng

Buổi chiều hôm nay tan làm, bọn họ một hàng bảy người giống như thường ngày cùng về khu thanh niên trí thức.

Bốn cô gái tay nắm tay, xiêu xiêu vẹo vẹo đi thành hàng, thường ngày Vương Linh Linh ở bên ngoài sẽ tới cửa phòng mình buông lỏng tay ra mở cửa vào, nhưng hôm nay cô ấy không buông tay ra.

Diệc Thanh Thanh còn đang mơ hồ, thì đi tới cửa phòng Lý Mộng Tuyết, Lý Mộng Tuyết buông tay ra đi mở cửa, còn Diệc Thanh Thanh thì bị Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh một trái một phải bắt quay lưng về phía phòng Lý Mộng Tuyết.

“Làm gì thế?” Diệc Thanh Thanh nghi ngờ nói, nhưng mà hành động lại ỡm ờ nghe theo sắp xếp của bọn họ.

Dù sao buổi sáng Vân Cô Viễn đã nhắc nhở cô.

Mấy bọn họ là khi Nguyên Đán năm nay mới nói rõ sinh nhật cụ thể, Diệc Thanh Thanh là sớm nhất.

“Có phải các cô chuẩn bị kinh ngạc vui mừng gì đó hay không?”

Không có một ai trả lời câu hỏi của cô, Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh mỗi người nâng một tay của cô lên:

“Cô thành thật che mắt mình vào, đếm từ 1 đến 18 mới có thể xoay người.”

Diệc Thanh Thanh càng ngày càng tò mò, cô ngoan ngoãn che kín mắt: “1234…”

“Này, đừng chơi xấu, đếm chậm chút!”

“Ồ… 5… 6…”

Cô cảm thấy người bên cạnh biến mất, có lẽ là bọn họ vào nhà.

Có âm thanh sột soạt, cuối cùng quy về yên bình.

“… 17… 18…”

Diệc Thanh Thanh đột nhiên xoay người.

Đồng tử hơi co rút lại, có chút muốn chạy.

Buổi mừng sinh nhật này có chút không giống với tưởng tượng của cô.

Nhưng mà đám Lý Mộng Tuyết không cho phép, lập tức kéo cô vào cửa, cạch một tiếng khóa cửa vào.

“Chúc đồng chí Tiểu Kim Hoa Diệc Thanh Thanh của chúng ta sinh nhật 18 tuổi vui vẻ! Lai Lai bưng tới đây, đây là thiệp chúc mừng tổ chức ban phát kỷ niệm sinh nhật, phải cất thật kỹ, bên trên có chữ ký và dấu tay của mấy chúng tôi!”

Trong sáu người này, năm người đứng thành hàng ba sau hai trước, bảo vệ một giấy đỏ có viết chữ to.

Bên trên dùng bút lông viết ba chữ to “thiệp chúc mừng”, phía dưới viết là “chúc đồng chí Tiểu Kim Hoa Diệc Thanh Thanh sinh nhật 18 tuổi vui vẻ”, còn có lạc khoản “tổ chức Kim Hoa kèm phân đội nhỏ ấn cá liên hợp ban phát”.

Hơi thở ngu ngốc phả vào mặt.

“Đồng chí Diệc Thanh Thanh, đây là vật kỷ niệm tổ chức tặng cô.” Lý Mộng Tuyết nghiêm túc nói, đưa giỏ tre có vải đỏ phủ lên cho cô, đồng thời cài đóa hoa hồng to trước ngực cho cô.

“Cảm ơn tổ chức sắp xếp!” Đồng chí Diệc Thanh Thanh khuất phục dưới dâm uy của sáu bọn họ, nhận lấy giỏ tre này.

Khi cô vén lên thì thấy không ít đồ, là bốn món đồ hay tặng ở niên đại này: Khăn lông, ca tráng men, cuốn sổ và bút máy.

“Nhận thiệp chúc mừng!”

Diệc Thanh Thanh: “…”

“Cảm ơn tổ chức sắp xếp!” Làm y như hiện trường trao giải ấy.

“Được rồi, mời đại thọ tinh của chúng ta ngồi.” Đám Tiền Lai Lai nhường đường.

Một tay của Diệc Thanh Thanh ôm giấy khen, một tay xách theo giỏ tre, bị đẩy ngồi xuống giường đất.

Vương Linh Linh rót cốc nước cho cô: “Mời cô uống, cơm lát nữa sẽ xong ngay.”

“Ha ha, mọi người làm như vậy tôi ngại lắm.” Diệc Thanh Thanh không nhịn được, vừa cười vừa nhận cốc nước.

“Nào, mời cô ăn hạt dưa.” Tiền Lai Lai tách hạt dưa, đặt vào tay Diệc Thanh Thanh.

Những người khác đều đi nhóm lửa nấu cơm.

“Ha ha ha ha.” Diệc Thanh Thanh vô cùng vui mừng: “Phúc lợi của tổ chức thực sự tốt quá, còn bao bưng trà rót nước, tách hạt dưa ư?”

“Vì phục vụ thọ tinh!” Tiền Lai Lai nghẹn cười nói: “Ha ha ha ha, tôi không nhịn được!”

“Trò này là ai bày ra thế? Các cô chuẩn bị lúc nào vậy?” Vậy mà cô không phát hiện ra, trong cuốn sách màu vàng cũng không có viết.

“Vì phục vụ thọ tinh!” Lý Mộng Tuyết nghiêm túc nói.

Ồ, hiểu rồi!

Quả nhiên mấy trò con bò như vậy, chỉ có cô ấy mới nghĩ ra được.

Diệc Thanh Thanh chớp mắt, quyết định dung nhập vào “quần chúng”, hưởng thụ cảm giác cơm đưa tới há miệng áo đưa tới dang tay:

“Tôi dựa tường thấy hơi cứng!”

“Mời cô dựa vào tôi đi!” Vương Linh Linh dang hai tay.

Diệc Thanh Thanh như không có xương cốt gối đầu lên đùi cô ấy, cọ thịt mềm bụng cô ấy, tiếp tục tác quái:

“Ai da, không với tới trà.”

Vương Linh Linh cười tủm tỉm bưng cốc tới trước mặt cô.

“Hạt dưa!” Diệc Thanh Thanh chu môi.

Tiền Lai Lai ngồi trước mặt cô, bóc hạt dưa đút vào miệng cô.

Diệc Thanh Thanh rung đùi đắc ý, vừa ăn hạt dưa vừa uống trà, còn có gối thịt người để dựa, như cuộc sống thần tiên!

Sinh nhật như vậy, cô có chút muốn thêm mấy lần.

Đương nhiên tác quái nhiều, cũng sẽ lọt vào phản phệ.

 


Bình Luận (0)
Comment