“Đại thọ tinh, có phải bên hông cô hơi ngứa hay không?” Tiền Lai Lai hỏi.
Diệc Thanh Thanh nhạy bén cảm nhận được không ổn: “Không ngứa, tôi không ngứa!”
“Ồ, ngứa à, Linh Linh, chúng ta gãi cho cô ấy!” Tiền Lai Lai mỉm cười nói.
Vương Linh Linh đè tay Diệc Thanh Thanh: “Tới đi, thọ tinh đã chuẩn bị xong!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
“A… Ha ha… Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!”
“Hả? Cái gì, thoải mái sao? Được, tôi lại cố gắng thêm chút nữa!” Tiền Lai Lai mỉm cười tiến hành phục vụ chu đáo hơn.
Diệc Thanh Thanh hoàn toàn cười không còn sức lực, từ bỏ chống cự.
Cơm tối là Vân Cô Viễn làm đầu bếp chính, những người khác làm trợ thủ, đợi khi ăn cơm, đám Diệc Thanh Thanh mới ngừng nghỉ.
Ngoại trừ bị gãi ngứa ra, hôm nay cô thực sự là cơm tới há miệng, chỉ lo ăn là được.
Sau khi ăn xong, hoạt động chúc mừng hạ màn.
Diệc Thanh Thanh lại bày tỏ cảm ơn đối với tổ chức lần nữa, ôm thiệp chúc mừng và phần thưởng của mình, ồ không, quà về phòng.
Sau khi về phòng, cô cười ngây ngô xoa gương mặt cười đến cứng đờ.
Lại đến không gian nhà tranh, gấp giấy đỏ thẫm thành từng hình, đặt vào bên trong ngăn tủ chỗ giường đất, cất cẩn thận.
Tuy nội dung trên giấy rất buồn cười, nhưng từng chữ được viết cẩn thận, đều do người viết trên tráp đựng lược sáng nay viết ra.
Quà cũng đã nhận, ca thì cầm ra ngoài dùng, tính toán hằng ngày dùng, đổi với cái ca cũ sử dụng hàng ngày.
Quà sinh nhật hôm nay, đúng là khó quên, hồi tưởng lại đều không nhịn được bật cười.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy cô quá may mắn, có thể gặp được những người bạn khó có được ở đây, khiến khoảng thời gian cô xuống nông thôn trở nên ấm áp.
Có bọn họ ở đây, mỗi ngày của cô đều tràn ngập vui sướng, hi hi ha ha.
Chỉ là chút việc nhỏ, bởi vì có người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với mình, cũng có thể cười tươi với nhau.
Lần này Diệc Thanh Thanh là làm thọ tinh, là người được ăn mừng, chưa tới mấy ngày lại đến sinh nhật của Vân Cô Viễn, cô lại tham dự kế hoạch tổ chức.
Trên cơ bản là giống nhau.
Đồ là mọi người góp tiền mua, khi nghỉ tháng trước, ngoại trừ Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn có sinh nhật tháng này, những người khác đều góp tiền lại, chuẩn bị đồ.
Sau đó khi tới trước sinh nhật Diệc Thanh Thanh tầm hai ngày, mới tiết lộ cho Vân Cô Viễn, anh mới gia nhập vào.
Cho nên Vân Cô Viễn không biết, tất cả đồ chuẩn bị lúc trước chia làm 2 phần.
Lần này, chữ trên giấy đỏ do Diệc Thanh Thanh viết.
Lúc trước cô vẫn luôn học thư pháp bằng đầu bút cứng, bút mềm còn chưa học, cho nên lần này cô dùng bút máy viết, mấy chữ viết ra đều rất đẹp.
Trên giấy là những lời y đúc tặng cô lần trước, chỉ đổi tên người chúc.
Chỗ ăn mừng lần này, đổi thành phòng của Diệc Thanh Thanh.
Mấy bọn họ đã bàn bạc với nhau, sau này mấy bọn họ ăn sinh nhật đều y như vậy, bớt việc lại thú vị.
Nhưng mà sáng hôm 15 tháng 7, Diệc Thanh Thanh cũng dựa theo quy củ cũ, làm một bát mì trường thọ cho Vân Cô Viễn.
Mì cô làm rất dài, nấu xong nghe thấy đối diện có động tĩnh, cô lập tức bưng bát qua gõ cửa.
“A Viễn, sinh nhật vui vẻ, bát mì trường thọ này chỉ ăn một lần không thể cắn đứt, đảm bảo năm nay anh bình an trôi chảy.” Trên mặt Diệc Thanh Thanh tràn ngập chờ mong.
Cô cũng muốn nhìn dáng vẻ A Viễn hút mì, báo thù mấy ngày trước bị chê cười.
Trong mắt Vân Cô Viễn tràn ngập sủng nịch và bất đắc dĩ, tâm tư của cô đều viết rõ trên mặt.
“Bên ngoài lạnh, vào phòng đi.” Mì này phân lượng không ít, muốn ăn hết cũng phải tốn chút thời gian, cứ đứng ở cửa như vậy sẽ bị đông lạnh mất.
Diệc Thanh Thanh đi theo vào, đột nhiên cảm thấy cô thua.
Ngày đó khi anh tới đưa mì, cô không nghĩ tới chuyện này.
Thôi, cô chỉ nhìn thôi, không cười ha ha.
Nhưng mà nhìn một lát cô đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Vì sao anh có thể ăn thong thả ung dung như thế?
Sao mì sợi này ở trong miệng anh lại nghe lời như vậy?
Dùng đũa nâng cao mì sợi lên, sau đó ăn vào từng chút một, không cắn đứt, cũng khong bĩu môi hút mì sợi như mình ngày đó.
Diệc Thanh Thanh:…
Tức giận, có vẻ ngày đó cô thật ngốc.
Bị đôi mắt của cô nhìn chằm chằm như vậy, thực ra Vân Cô Viễn cũng không bình tĩnh giống như mặt ngoài.
Chẳng qua buổi sáng trong phòng còn tương đối tối tăm nên che dấu lúng túng trong mắt và lỗ tai đỏ bừng của anh.
Một bát mì ăn sạch sẽ, Diệc Thanh Thanh thưởng thức dáng vẻ tuyệt mỹ khi ăn mì của anh.
Đợi anh ăn xong, cô lấy đôi giày vải dùng giấy dầu bao lấy, kẹp dưới nách ra:
“Quà sinh nhật, thử xem có vừa chân không?”