Mấy chữ quà sinh nhật vừa nói ra, cô lập tức nghĩ tới câu nói dưới hộp gỗ kia, lập tức có chút không được tự nhiên.
Muốn nói sau khi thời tiết dần ấm lên, Vân Cô Viễn cảm thấy tiếc nuối chuyện gì nhất, thì đó chính là chuyện không thể mặc quần áo giày Diệc Thanh Thanh làm.
Cho dù không mặc được, anh cũng giặt sạch sẽ đặt ở tầng trên cùng của rương, mỗi ngày đều phải nhìn một cái.
Hiện giờ đôi giày này có thể đi vào mùa này, sau khi đi vào chân kích cỡ rất vừa vặn.
“Cảm ơn, anh rất thích.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh nhìn anh thử giày xong, còn ngó trái ngó phải đế giày, không biết đang tìm cái gì, ho nhẹ một tiếng nói:
“Em đi về trước đây!”
Lúc đi cô im lặng để lại giấy gói giày.
Thực ra Vân Cô Viễn cũng chờ mong Diệc Thanh Thanh sẽ để ký hiệu nhỏ đặc biệt trên giày, nhưng mà không có.
Khi anh cầm lấy giấy gói giày trên giường, đột nhiên phát hiện phía dưới còn có một tờ giấy trắng gấp lại.
Trái tim anh đập rất nhanh, anh mở tờ giấy ra xem, là một bức tranh.
Trong tranh là hai bóng dáng tay cầm tay đi trong mưa, quen thuộc như vậy.
Cuối cùng ý cười trên mặt không che giấu được, bức tranh này thật đẹp!
Thanh Thanh của anh còn biết vẽ tranh nữa, khi cô vẽ ra cảnh tượng này, có dáng vẻ thế nào?
Nhất định là rất đẹp!
…
Diệc Thanh Thanh trở về phòng, trong lòng vô cùng đắc ý.
Bức tranh kia, là bức tranh hài lòng nhất cô vẽ gần đây, cô vốn định cất đi, nhưng mà câu khắc lúc trước khơi dậy lòng hiếu thắng của cô, cô mới nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
Cho anh sau này tự mình vẽ một bức là được.
Bức tranh này tuyệt đối có thể khiến anh chấn động đúng không?
Ha ha!
Tâm trạng của Diệc Thanh Thanh rất tốt ăn cơm sáng, đến ngõ nhỏ đợi những người khác cùng đi làm việc.
Đôi mắt không ngừng liếc cửa phòng Vân Cô Viễn.
Nhìn xem, mãi mà không ra ngoài, tuyệt đối là đang thưởng thức tác phẩm xuất sắc của mình!
Lý Mộng Tuyết huých nhẹ bả vai cô, trong mắt tràn ngập hưng phấn nói nhỏ bên tai cô:
“Cô tặng anh ta gì thế?”
“Không nói cho cô!” Diệc Thanh Thanh từ chối trả lời.
“Quá keo kiệt! Lần này tôi thấy được, cô bưng một cái bá, cánh tay còn kẹp thứ gì đó rất dài dùng báo gói lại, là gì thế?” Lý Mộng Tuyết bày tỏ, lần trước không nhìn thấy, lần này cô ấy sẽ nghiêm túc ăn dưa, nắm giữ tin tức.
Diệc Thanh Thanh còn chưa trả lời, cuối cùng Vân Cô Viễn cũng mở cửa, hôm nay anh ra cuối cùng.
Lý Mộng Tuyết đánh giá anh từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt nhìn về phía giày anh, phát hiện ra điểm khác biệt:
“Ha ha, giày mới!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Giọng điệu của cô ấy thực sự quá đáng khinh!
“Làm việc đi, làm việc đi!” Diệc Thanh Thanh muốn nói sang chuyện khác.
Dưới cái nhìn của Lý Mộng Tuyết, Diệc Thanh Thanh đang lạy ông tôi ở bụi này.
Dáng vẻ như tôi đã hiểu, tôi hiểu rồi, cô ấy mừng rỡ muốn chết.
Diệc Thanh Thanh quá hiền huệ rồi, giày này, là tự tay làm sao?
Ha ha, quá ngọt ngào!
Đối với chuyện Lý Mộng Tuyết cười ngây ngô, Diệc Thanh Thanh bày tỏ không thèm nhìn, còn nóng lòng muốn đi làm việc:
“Đi thôi!”
Buổi sáng khi làm việc trên ruộng, Cao Bắc Trụ liên tục nhìn về phía Vân Cô Viễn.
Không biết hôm nay anh Vân của cậu ta bị làm sao, đã nhiều lần nhìn giày mình.
Cao Bắc Trụ không nhịn được tiến tới trước mặt nhìn: “Ồ, anh Vân, giày mới à! Thoạt nhìn đúng là có tinh thần!”
Hóa ra anh Vân của cậu ta có giày mới, sợ không cẩn thận làm bẩn giày.
Nhưng mà làm một lúc lâu trên giày của anh vẫn luôn sạch sẽ, không biết phí bao nhiêu tâm tư, giống y như đứa bé, quá thú vị.
“Ừm…” Tâm trạng của Vân Cô Viễn rất tốt gật đầu, nhỏ giọng bổ sung một câu: “Thanh Thanh làm.”
Anh chỉ có thể lén khoe khoang với cậu ta một chút, khi nói những lời này thì thần thanh khí sảng.
Cao Bắc Trụ: “…”
Không biết vì sao, rõ ràng là cậu ta còn chưa ăn cơm trưa, đã cảm thấy no rồi.
Đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn, có chút muốn xem mắt.
Nhưng mà đối tượng như chị Diệc quá khó tìm.
Cậu ta có chút hoài nghi nhìn anh Vân và chị Diệc nhiều, cậu ta sẽ không dễ dàng tìm được đối tượng.
Hai người này…
Thôi, cậu ta vẫn nên thành thật làm việc thì hơn!