Lý Mộng Tuyết nghe thấy thế rút tay ra, nắm cằm Diệc Thanh Thanh, dán sát vào ngó trái ngó phải, thậm chí còn vén tóc trên trán cô ra, cẩn thận nhìn một lát sau đó chậc chậc hai tiếng.
Xem đi, chắc chắn là cô lại có quầng thâm mắt, buổi sáng cô cầm gương soi không thấy rõ, lại khiến Vân Cô Viễn lo lắng!
Trong lòng Diệc Thanh Thanh có chút ảo não, sau đó đột phát ý tưởng, hay là để quầng thâm mắt mấy tháng, cho Vân Cô Viễn nhìn xem, nói không chừng trên người anh còn thăng cấp ra gì đó!
Không nghĩ tới Lý Mộng Tuyết chậc chậc xong véo má Diệc Thanh Thanh nói:
“Rất xin lỗi, dựa vào mắt thường của tôi chỉ có thể thấy cô hồng nhuận non mịn, khiến người ta không nhịn được muốn véo má. Quầng thâm mắt ấy à, thực sự không nhìn thấy, có khả năng dùng kính lúp mới thấy được mấy chỗ!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô tức giận đánh bay cái tay làm loạn của Lý Mộng Tuyết, như vậy không phải là nói gương mặt cô hồng nhuận, không có chuyện gì sao?
Chỉ muốn nhân cơ hội lau dầu mà thôi, đừng tưởng rằng cô không biết!
“Đều tại mặt cô câu dẫn tôi trước, cô đừng đánh tay tôi chứ!”
Muốn nói Lý Mộng Tuyết hâm mộ Diệc Thanh Thanh gì nhất, đó chính là thể chất càng phơi càng trắng hoàn toàn không có bảo dưỡng gì, nhưng làn da tốt như thế.
Gương mặt này của cô ấy, nếu không phải bản thân siêng năng bảo dưỡng, chú ý chống nắng, lại còn trẻ, mấy năm chịu khổ như vậy e rằng đã xấu đi mấy độ!
Hơn nữa dáng người của Diệc Thanh Thanh thoạt nhìn gầy, trên thực tế có chút thịt, khi không sờ còn không thấy gì, một khi sờ qua ước gì có thể sờ thêm hai cái, mềm mại, xúc cảm thật tốt.
Mỗi ngày bốn bọn họ đi cùng nhau, Diệc Thanh Thanh ở bên cạnh luôn được hoan nghênh nhất, bởi vì tay có thể quang minh chính đại niết tay cô, kéo tay có thể sờ được cổ tay cô.
Diệc Thanh Thanh có cuốn sách màu vàng, kiên quyết không phóng túng hành động mơ ước sờ thịt mình của đám Lý Mộng Tuyết!
Chẳng qua nếu sắc mặt cô tốt, không có quầng thâm mắt gì, như vậy buổi sáng Vân Cô Viễn vừa thấy cô đã nói như vậy là có ý gì?
Diệc Thanh Thanh nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, buổi sáng khi xuống ruộng làm việc, cô còn đang suy nghĩ chuyện này, nhưng mà công việc trong tay cũng không chậm trễ.
Đã uống thuốc tăng lực hơn 1 năm, tố chất cơ thể cô càng ngày càng tốt, làm việc cũng không chút mệt mỏi.
Bởi vì vẫn luôn theo tiến độ của mấy thím trong tổ, cho nên khi mấy thím làm việc ở chỗ bờ ruộng dừng lại, bàn tay che trên lông mày che ánh nắng mặt trời như đang nhìn thứ gì phía xa, Diệc Thanh Thanh nhanh chóng phát hiện ra.
Cô cũng nhìn qua bên đó, ánh mặt trời lóa mắt, cô vì thoải mái nên không đội mũ rơm, cũng học mấy thím giơ tay che ánh sáng.
Hình như là có người đạp xe tới bên này.
Diệc Thanh Thanh híp mắt, có chút không chắc chắn lắm, người đạp xe kia hơi mũm mĩm.
“Chụp ảnh tới!”
Đột nhiên không biết người nào ở bên cạnh kêu lên.
“Ở chỗ nào? Ở đâu?”
“Tôi đã tính ra là năm nay tới thôn chúng ta mà!”
“Ai đến trong thôn gọi đám nhóc đi, nhiều người thì hút ít máu hơn chút!”
…
Đại đội trưởng cũng nhìn thấy, đã sắp tới giữa trưa, dứt khoát tuýt còi: “Muốn chụp ảnh thì đi gọi người đi, buổi chiều tiếp tục làm việc!”
Diệc Thanh Thanh nghe các hương thân mồm năm miệng mười nói chuyện, lập tức biết được là thợ chụp ảnh ở huyện thành tới đại đội bọn họ chụp ảnh lưu động, chuyện này lúc trước bọn họ chụp ảnh ở huyện thành đã nghe nói.
Nhưng mà có mấy lời nói sao cô nghe mãi mà không hiểu gì thế?
Cô tiến lên nói với một thím gần đó: “Thím, cháu nghe người ta nói hút máu gì đó, nghĩa là gì vậy ạ?”
“Chụp ảnh ấy à, có thể ấn người ta đến nho nhỏ trên ảnh, đó đều là vì hút máu người. Nhưng mà người nhiều một chút, mỗi người bị hút sẽ ít đi một chút, cũng không có gì đáng ngại đối với cơ thể.”
Thím này nghiêm túc giải thích với cô.
Diệc Thanh Thanh choáng váng, đây là lý luận gì thế?
“Cháu đừng nghe bà ấy nói linh tinh, còn không phải là vì chụp nhiều người thì sẽ rẻ hơn sao? Nếu không đám trẻ đều ầm ĩ muốn chụp một mình, tốn rất nhiều tiền!” Thím Quế Hoa nói ra chân tướng.
“Ha ha ha ha, cháu không tin đúng không?” Thím vừa mới nói chuyện cười nói.
Tức giận, vừa rồi cô còn định nói nguyên lý chụp ảnh với bà ấy nữa!
Cho dù thế nào, vì thợ chụp ảnh lưu động đến, đại đội thôn Hưởng Thủy náo nhiệt hơn.
Nghe mấy thím nói, mấy năm mới tới một lần đấy!
Thợ chụp ảnh còn chưa tới gần, mấy người muốn chụp ảnh đều vội vàng chuẩn bị về nhà.