Chụp ảnh này, rửa một bức 5 hào, không tính là rẻ, nhưng là cơ hội khó có được, còn là thứ mới lạ, có điều kiện cả nhà chụp một bức vẫn có thể gánh vác được.
Vì sử dụng hết giá trị của 5 hào này, bình thường mọi người đều lựa chọn chụp ở cửa nhà mình, như vậy còn có thể chụp nhà mình vào.
Có điều kiện dư dả hơn chút, ngoại trừ người trong nhà, còn chụp ảnh chung với bạn bè thân thích, nếu muốn thì rửa một bức ra.
Diệc Thanh Thanh không thiếu tiền càng hưng phấn, thợ chụp ảnh lưu động không phải mỗi năm đều tới, có lẽ lần sau tới bọn họ đã về huyện thành.
Như vậy có khả năng bỏ lỡ cơ hội có thể chụp ảnh chung với mọi người.
Cho nên cô lập tức quyết định phải chụp mấy bức, đại đội thôn Hưởng Thủy, còn có các hương thân ở đây, cô đều rất thích.
Có ảnh chụp mà nói, nhiều năm sau nhớ lại cũng có ảnh mà xem.
Đầu tiên là cô gọi mấy thím trong tổ mình:
“Thím, tổ chúng ta chụp một bức đi, chụp ở trong ruộng, cháu muốn mang về cho cha mẹ cháu xem. Bọn họ biết các thím chiếu cố cháu, có thể biết được mấy thím!”
Sau đó lại nói với đại đội trưởng:
“Trong thôn chúng ta có thể chụp một bức ảnh chung không ạ? Cháu muốn giữ làm kỷ niệm, còn có thể gửi về nhà cho người nhà xem!”
Sau đó còn hẹn thím Quế Hoa chụp ảnh chụp, bà ấy là người chiếu cố cô nhất ở nông thôn!
Còn có đám nhóc Hổ Tử nữa.
Thậm chí tổ bốn người ở nhà ăn tập thể Diệc Thanh Thanh cũng không từ bỏ, gọi Tôn Lai Đệ một tiếng, khiến Tôn Lai Đệ ngượng ngùng.
Chụp ảnh cần mất tiền, chụp ảnh với người khác thì không cần tiền, Diệc Thanh Thanh mời mọi người đều vui vẻ đồng ý.
Cho dù bọn họ không muốn phí tiền rửa ảnh, nhưng mà có thể chụp thêm mấy lần đều nguyện ý, đây là chuyện hiếm lạ mà!
Bình thường mọi người chỉ chụp với người thân nhất của mình, Diệc Thanh Thanh mời như vậy có thể nói là người được mời đều cảm thấy mình được coi trọng.
Mấy người cảm thấy quan hệ với cô còn chưa tốt đến như thế đều cảm thấy được cưng chiều mà sợ hãi, hảo cảm đối với cô đều tăng lên, ví dụ như Tôn Lai Đệ.
Bà ta vẫn luôn tự nhận là đối xử không tốt với Diệc Thanh Thanh, không nghĩ tới cô còn tìm mình chụp ảnh, tổ bốn người ở nhà ăn tập thể ư?
Đúng là dễ nghe!
Đương nhiên đám thanh niên trí thức cũng không ít, đám Lý Mộng Tuyết đã tụ tập nói lát nữa đến khu thanh niên trí thức chụp ảnh chung thanh niên trí thức với nhau.
Còn có ảnh chụp chung của phân đội nhỏ ấn cá bọn họ nữa, cùng với ảnh chụp chung năm nay của bốn đóa Kim Hoa.
Thợ chụp ảnh là một người một xe, trên ghế sau xe đặt hai cái sọt to, đặt đồ cần dùng của ông ấy.
Chụp bắt đầu từ bờ ruộng, một đường chụp một đường đi, đến trong thôn lượn trước cửa mỗi nhà một vòng, mới tính kết thúc.
Chụp nhiều người, nhưng mà ảnh rửa ra không nhiều, tất cả đều là nhiều người chụp ảnh chung.
Rất nhiều người vì đợi chụp ảnh, giữa trưa đều ăn qua loa cho xong bữa, ngay cả ngủ trưa cũng không ngủ.
Đám Diệc Thanh Thanh cũng giống vậy.
Đám thanh niên trí thức cũng là khách hàng lớn chụp ảnh, Diệc Thanh Thanh không chỉ cùng đám Lý Mộng Tuyết chụp ảnh chung với toàn bộ thanh niên trí thức ở cổng lớn khu thanh niên trí thức, còn chụp bảy người của phân đội nhỏ ấn cá ở đoạn sau ngõ nhỏ, bốn đóa Kim Hoa ngồi trên giường đất trong phòng.
“Linh Linh, hai chúng ta chụp chung một bức đi, gửi về nhà tôi cũng tiện báo cáo kết quả công việc cho ông cụ. Ông cụ vui vẻ, nói không chừng gửi thêm đồ cho tôi, đến lúc đó tôi chia cho em một nửa?” Tạ Thế Diễn tiến tới trước mặt Vương Linh Linh nói.
Thông thường anh ta dùng cớ như vậy, Vương Linh Linh không nói gì, bởi vì còn chưa tính là quá mức.
Nhưng dùng loại lý do này muốn chụp ảnh chung với cô ấy, còn gửi về, nằm mơ đi!
Nếu gửi trở về bị cha mẹ cô ấy nhìn thấy, chẳng phải sẽ bị trói lấy với anh ta sao?
Tuy đã lâu như vậy cô ấy cũng biết rõ mình có hảo cảm đối với anh ta, cứ phát triển như vậy cô ấy cũng không có bài xích.
Nhưng mà dùng loại lý do không rõ ràng này, dù sao có phải thích mình hay không đều không nói rõ ra, như vậy trong lòng không quá dễ chịu!
Vì thế Vương Linh Linh lắc đầu, giọng điệu có chút không vui: “Tôi không muốn, mình anh diễn là được, còn chụp ảnh lưu lại chứng cứ, sau này tôi tìm đối tượng kiểu gì?”
“Không tìm được thì thôi.” Tạ Thế Diễn nói với có điều ám chỉ.