Diệc Thanh Thanh đọc thư mẹ cô viết, lúc ấy anh trai cô bày tỏ mình hoàn toàn không để bụng chuyện này, nói nguyên văn như sau:
“Anh coi trọng không phải là em có thể sinh con hay không! Nếu em có thể sinh đương nhiên là tốt nhất, không thể sinh còn có Tiểu Tuệ mà. Anh thích em là vì em thông minh, kiên cường, mà đây là những điểm anh không có, anh không quá thông minh, nhưng anh thành thật, tâm địa tốt, sẽ đối xử tốt với em! Còn nữa nếu chồng cũ của em tới gây sự, anh cũng không sợ anh ta, anh ta chính là bắt nạt kẻ yếu, tới một lần anh đánh một lần!”
Tô Thải vẫn có chút không tin: “Anh không coi trọng, người nhà của anh thì sao? Có thể chịu đựng được anh không có con trai ư?”
Sau đó anh trai của Diệc Thanh Thanh quả quyết kéo cô ấy về nhà, kế tiếp chính là lúc mẹ cô biểu diễn.
Có thể nói là mẹ cô còn coi trọng Tô Thải trước anh trai cô, nhưng vẫn luôn không tiện ra mặt.
Có mẹ chồng như vậy, điều kiện cũng không tệ, cho dù chồng không nên thân cũng là lựa chọn rất tốt, quan trọng chính là Diệc Chí Cương thực sự là người rất tốt.
Cứ thế mấy tháng trước bọn họ kết hôn, làm lễ kết hôn cũng long trọng như lần đầu cưới, rất coi trọng nhà gái.
Ngày diễn ra hôn lễ, chồng cũ của Tô Thải còn tìm tới gây sự, nhưng mẹ cô và Tô Thải đều không phải người đơn giản, sớm đã có chuẩn bị, mời mấy người đàn ông cao lớn thô kệch ở đại viện canh giữ, còn chưa tiến vào sân đã bị đánh ra.
Người nọ thực sự là tên nhu nhược, trước đây thấy Tô Thải là một người phụ nữ, không có người thân gì, cho dù Tô Thải đanh đá cũng không đánh lại được một người đàn ông.
Nhưng hiện giờ cô ấy tái giá, còn có nhiều chỗ dựa như thế nên sợ.
Hơn nữa Tô Thải còn làm cùng một đơn vị với cha và anh trai của Diệc Thanh Thanh, đi làm tan làm đều đi cùng nhau, người nọ cũng không tìm được cơ hội bắt nạt.
Nghe nói đã mấy tháng không tìm tới cửa.
Nhìn thấy người này, cuối cùng Diệc Thanh Thanh cũng biết vì sao mẹ cô nhiều lần khen nhan sắc của chị dâu mới.
Tô Thải thuộc mỹ nhân kiểu kiều diễm đời sau tương đối thích, không quá phù hợp với thẩm mỹ trong niên đại này.
Tuy đẹp ở hiện đại này dễ đưa tới mấy lời đồn linh tinh, nhưng thực sự hấp dẫn ánh mắt người khác, cho dù ăn mặc vô cùng giản dị, cũng không che giấu được hương vị phụ nữ của cô ấy!
Sau khi hội hợp với cha mẹ, Diệc Thanh Thanh không nhịn được nhìn mấy lần.
“Thanh Thanh, chị dâu con đẹp đúng không!” Triệu Hương Lan đắc ý nói với con gái.
Nhìn ánh mắt của bà ấy xem, thực sự quá tốt!
Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Quá đẹp!”
Dáng người cũng đẹp!
Diệc Chí Cương khoác hành lý của Diệc Thanh Thanh, nắm tay Tô Thải: “Vợ của anh, đẹp nhất thế giới!”
Tô Thải hơi ngượng ngùng, trước đây cô ấy luôn ước gì mình trông bình thường một chút, dung mạo này mang tới quá nhiều phiền phức cho cô ấy.
Hồ ly tinh, hồ yêu, thậm chí mấy lời như không biết kiềm chế đều nghe thấy không ít.
Từ sau khi gả tới Diệc gia, mỗi ngày mẹ chồng và chồng đều khen ngợi, cô ấy mới cảm thấy diện mạo của mình là ưu điểm.
Hiện giờ em chồng cũng như vậy, đây là gia đình truyền thừa thích người đẹp sao?
“Cả nhà chúng ta đều đẹp, đi ra ngoài luôn hấp dẫn sự chú ý, nhìn là có thể ăn thêm hai bát cơm!” Tâm trạng của Triệu Hương Lan rất tốt, hôm nay không chỉ có con dâu xinh đẹp để nhìn, còn có con gái xinh đẹp ở đây, gấp đôi thoải mái.
“Hôm nay chị dâu con dậy từ sớm đi chợ mua gà, trước khi tới đón con đã hầm, lát nữa về là có thể ăn.”
“Cảm ơn chị dâu!”
Tuy đây là lần đầu tiên Diệc Thanh Thanh gặp Tô Thải, nhưng hơn một năm qua trong nhà gửi thư, mẹ cô nhắc tới cô ấy còn nhiều hơn cha và anh trai, cho nên cũng coi như quen thuộc.
Không thể không thừa nhận, Diệc Thanh Thanh cũng kế thừa thuộc tính thích người đẹp giống mẹ mình, vừa thấy cô ấy là sinh ra hảo cảm.
Hơn nữa người ta thực sự dụng tâm, mấy năm nay cô về nhà ăn tết đều phụ trách nhiệm vụ mua hàng tết, thường xuyên đến chợ, muốn mua được con gà cũng không dễ dàng gì.
Dọc theo đường đi Tiểu Tuệ vẫn luôn kêu “ô… ô…”, cô bé mới học được nói chuyện chưa lâu, miệng vẫn luôn nói mãi, quá thú vị.
“Bình thường ở nhà cha mẹ nhắc mãi về em, nên Tiểu Tuệ học được. Mới đâu vẫn luôn gọi ô ô, sau này bọn chị dạy con bé nói cô, vậy mà con bé nói ô ô như vậy, mới biết là đang gọi em!” Tô Thải cười nói.
“Mẹ!” Tiểu Tuệ lại gọi.
Lần này nói rất rõ ràng.
“Tiểu Tuệ, cha thì sao?” Diệc Chí Cương dán sát lại gần.
Tiểu Tuệ nói với giọng sữa: “Mẹ! Cha! Bà nội… Ông nội… Cô…”
“Ha ha ha ha…” Diệc Thanh Thanh cười nói: “Tiểu Tuệ còn nhỏ tuổi, đã học nói được thật giỏi!”
Những người khác cũng nở nụ cười.