Tiểu Tuệ nhìn người lớn cười ha ha, nghi ngờ nắm áo hoa nhỏ trên người, cũng cười khanh khách.
Trở về nhà, cả nhà mới đi tới cửa hành lang thì ngửi thấy mùi thơm.
“Ùng ục…”
Lần này không phải Tiểu Tuệ gọi cô, là bụng Diệc Thanh Thanh sôi lên.
Ở nông thôn ăn ngon nhiều, lương khô và bánh bột ngô trên xe lửa hơi khó nuốt, nghĩ tới sắp về nhà nên buổi sáng dứt khoát không ăn.
Dì Phương đang ở hành lang gắp than tổ ong thấy Diệc Chí Cương cõng sọt tràn đầy thì nhanh chóng vào nhà, thuận tiện đóng rầm cửa lại.
Lại không đi, Triệu Hương Lan sẽ khoe khoang con gái mình!
Sau khi dì Phương đóng cửa lại, Triệu Hương Lan còn đặc biệt chạy tới trước cửa nhà người ta kêu to:
“Thúy Lan, bà ở nhà không? Sao đang gắp than tổ ong dở lại không gắp nữa?”
“Tôi không ở nhà!” Trong phòng truyền tới tiếng rít gào.
“Ồ, tôi vừa định nói con gái tôi trở về, mang theo túi lớn túi nhỏ, con bé cũng không chê mệt.” Sau khi nói xong Triệu Hương Lan mới thoải mái, chắp tay sau lưng đi tới trước cửa nhà mình, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Diệc Thanh Thanh nhìn cảm thấy buồn cười.
Hình như mẹ cô cũng rất thích đấu võ mồm!
Đặc biệt là với dì Phương, chiến tranh giữa hai người phụ nữ giằng co mười mấy năm.
Gà đã hầm xong, Diệc Thanh Thanh thực sự đói bụng, thịt gà vừa vào miệng dạ dày lập tức quay cuồng, tay trái giơ ngón cái với chị dâu:
“Ăn ngon lắm ạ!”
Tô Thải gắp đùi gà cho cô: “Cái này nhiều thịt!”
Diệc Chí Cương cũng gắp một miếng thịt cho vợ mình: “Em cũng ăn đi!”
Tô Thải gật đầu, cũng bắt đầu ăn, chẳng qua miếng thịt gà vừa vào miệng bỗng nhiên nôn khan.
Cô ấy vội vàng đứng dậy chạy đi.
Lần này dọa mọi người sợ hãi.
“Vợ à, em sao thế?” Diệc Chí Cương đứng dậy, lo lắng muốn chết.
Tô Thải lắc đầu: “Không sao, có khả năng là bụng không được tốt.”
Cũng may triệu chứng không nghiêm trọng lắm, chỉ nôn khan một lát, rất nhanh đã ổn hơn.
Sau đó tiếp tục ăn cơm cũng không xuất hiện loại tình huống này nữa, lúc này Diệc Chí Cương mới yên tâm.
Nhưng Triệu Hương Lan trải qua nhiều, lập tức để bụng.
Lúc này không ăn đồ ăn mới gì, sao lại đột nhiên bụng có vấn đề?
Nhưng mà con dâu vẫn luôn cảm thấy mình không có khả năng sinh con, hỏi thẳng sợ Tô Thải có áp lực quá lớn, cho nên lúc này không hỏi nhiều.
Diệc Thanh Thanh nhìn dáng vẻ của chị dâu, cũng có chút hoài nghi.
Cô đã học kỹ năng trung y hơn hai năm, hơn nữa có thẻ tăng tốc thời gian, mấy năm nay mỗi ngày cô đều học mười mấy tiếng trung y, hiện giờ đã sắp đạt tới cấp 3, tri thức lý luận cơ sở trên cơ bản đã xong.
Cô đã học bắt mạch từ sau thu hoạch vụ thu năm nay.
Khi học tập sẽ có đủ loại người bệnh mô phỏng cho cô luyện tập, cao thấp mập ốm, nam nữ già trẻ đều có, cô cũng từng thử thai phụ, có thể khám ra được.
Ở trong hình thức dạy học kỹ năng, mấy người bệnh mô phỏng này thoạt nhìn không khác gì người trong hiện thực, cùng lắm chỉ là giao lưu tương đối cứng ngắc những thứ nằm ngoài bệnh tình.
Cho nên đừng nhìn cô chưa từng khám cho một người bệnh nào ở hiện thực, ở trong hình thức dạy học kỹ năng đã là một tay bắt mạch thiện nghệ.
Hiện giờ có người có vẻ mang thai ngay trước mặt, vẫn có thể dễ dàng khám ra hỉ mạch, Diệc Thanh Thanh có chút ngo ngoe rục rịch.
Ăn cơm xong, nhân lúc chị dâu dẫn Tiểu Tuệ về phòng ngủ, Diệc Thanh Thanh đi theo vào.
Đợi cô ấy dỗ đứa bé ngủ xong, Diệc Thanh Thanh nhỏ giọng nói với cô ấy: “Chị dâu, có thể đưa tay chị cho em xem không?”
Những lời này có vẻ kỳ lạ, Tô Thải không hiểu gì, nhưng mà em chồng theo vào hẳn là có việc, cô ấy vừa vươn tay vừa hỏi:
“Xem gì thế?”
Diệc Thanh Thanh không trả lời, đặt ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út lên tay đối phương, một lát sau đã khám ra:
“Chị dâu, có phải tháng này chị tới tháng chậm hay không?”
“Tháng này đúng là chậm hơn một chút…” Tô Thải cẩn thận tính toán: “Chậm khoảng sắp 2 tuần, làm sao vậy?”
Cô ấy vừa hỏi ra xong, trong lòng đột nhiên chấn động.
Nhưng mà cô ấy cảm thấy không có khả năng, chồng cũ ly hôn với cô ấy xong không lâu sau cũng kết hôn, người ta không lâu sau đã mang thai, chẳng qua nghe nói ngã trong phòng, hai mẹ con đã mất.
Chuyện này nói lên chồng cũ không có vấn đề, vậy xác suất là cô ấy không thể sinh.
“Chị dâu, lát nữa chị bảo anh trai em đi cùng chị đến bệnh viện khám xem. Em chỉ học người ta ở nông thôn, cũng không quá chuẩn lắm, vẫn nên đến bệnh viện khám xem.” Diệc Thanh Thanh nói.