Chủ yếu là nói như vậy, bắt mạch cũng không thể bắt chuẩn lắm, còn phải kết hợp với khí sắc và biểu hiện liên quan, mấy thứ này cô chưa học được.
Nhưng mà chị dâu đã tới tháng chậm, xác suất mang thai thực sự rất cao.
Vừa vặn lúc này Diệc Chí Cương cũng đi vào: “Vợ à, em mới nói dạ dày không tốt, lát nữa đi khám đi!”
Thực tế là vừa rồi Triệu Hương Lan ở bên ngoài nhắc nhở anh ta một chút, vì không muốn Tô Thải nghĩ nhiều có áp lực, mới nói như vậy.
Tô Thải nhìn Diệc Thanh Thanh một lát, Diệc Thanh Thanh gật đầu với cô ấy.
“Được, chúng ta đi khám đi!” Tô Thải cũng ôm chút hy vọng, cô ấy cũng rất thích đứa bé, nếu có thể sinh một đứa cho Chí Cương, cuộc hôn nhân này còn có thể càng viên mãn hơn chút.
Buổi chiều Diệc Thanh Thanh ở nhà nấu cơm, người trong nhà tan làm đã trở về.
Cha Diệc mẹ Diệc trở về trước, anh trai chị dâu về muộn hơn, nghe nói là đến bệnh viện lấy kết quả.
Đợi khi anh trai cô mặt mày hớn hở, che chở chị dâu cô y như bảo bối, Diệc Thanh Thanh lập tức biết ổn.
“Cha mẹ, Tiểu Tô có thai! Một tháng rưỡi!” Diệc Chí Cương nói xong vui sướng bế Tiểu Tuệ hôn một cái: “Tiểu Tuệ, con sắp làm chị rồi!”
“Chị…” Tiểu Tuệ múa may nắm đấm nhỏ.
Cả người Tô Thải còn chưa lấy lại tinh thần, cô ấy thực sự mang thai!
Tảng đá đè nặng trong lòng Triệu Hương Lan rơi xuống đất, nhà bọn họ lại có thêm nhân khẩu, vô cùng náo nhiệt, thật tốt!
“Thanh Thanh, em đúng là thần, bắt mạch đúng rồi!” Tô Thải kéo Diệc Thanh Thanh cảm ơn cô, nếu không có em chồng, không biết lúc nào cô ấy mới phát hiện ra, nói không chừng còn hại đứa bé.
“Sao chuyện này lại liên quan tới Thanh Thanh?” Triệu Hương Lan nghi ngờ nói, chẳng lẽ không phải lúc trước bà ấy phát hiện không đúng sao?
“Lúc giữa trưa, Thanh Thanh bắt mạch kiến nghị con đến bệnh viện khám, cho nên khi Chí Cương nói con mới thuận nước đẩy thuyền.” Tô Thải nói.
Nếu Diệc Thanh Thanh làm những chuyện này, cũng biết người trong nhà sẽ hỏi, sang năm sẽ thi đại học, đến lúc đó cô muốn học cái gì, vừa vặn có thể dùng chuyện này tiêm mũi dự phòng cho trong nhà.
Cho nên lúc này khi cha mẹ nhìn cô, cô lập tức nói thật:
“Khi con xuống nông thôn đã lén học bắt mạch với người ta, thân phận người nọ có chút vấn đề, không tiện nói thẳng ra ngoài, cho nên chuyện này phải giữ bí mật!”
Cô nói như vậy, cha Diệc mẹ Diệc đều biết là người nào:
“Con phải cẩn thận chút, đừng giao tiếp với những người đó, bọn họ có khả năng không phải người xấu, nhưng lại có người xấu nhìn chằm chằm bọn họ!”
“Con biết, hiện giờ người ta đã không còn nữa.” Diệc Thanh Thanh có chút đau lòng nói: “Không có ai biết bọn con từng tiếp xúc.”
Triệu Hương Lan vỗ lưng con gái:
“Chuyện này đừng nói lại nữa, cho dù là người thân rất quen thuộc, cũng đừng nói chuyện này. Nếu thực sự phải có cớ, thì nói là khi còn nhỏ học chơi từ chỗ ông ngoại con, biết chưa?”
“Hả?” Lúc này Diệc Thanh Thanh kinh ngạc: “Ông ngoại còn biết chuyện này ạ?”
Ông ngoại qua đời sớm, ký ức của cô đối với ông ngoại rất ít, ngay cả mặt cũng không nhớ rõ, hoàn toàn không biết ông ấy còn làm nghề này.
“Ừm, y thuật chẳng ra gì, không có danh tiếng.” Triệu Hương Lan nói xong thì thở dài: “Ông con đã sớm mất, nếu không còn sống sẽ chịu bao nhiêu tội!”
Vui mừng ngoài ý muốn như vậy, ông ngoại cũng là một cái cớ, thực sự là cái cớ càng tốt hơn để lấy ra.
“Thanh Thanh, chúng ta không thể nói chuyện này ra ngoài, biết chưa?” Bà ấy nhấn mạnh thêm lần nữa.
Lúc này Tô Thải cũng nghe hiểu, khám ra được cô ấy mang thai là biện pháp trung y, cô ấy chưa từng thấy khám bệnh trung y, lúc trước còn không biết làm gì!
Hiện giờ cô ấy cũng biết được tầm quan trọng, vội vàng gật đầu nói: “Con biết rồi mẹ!”
“Chuyện con mang thai tạm thời đừng nói ra bên ngoài, tháng vẫn hơi ngắn, thai còn chưa ổn định.” Triệu Hương Lan lại nói: “Đợi mang thai ba tháng, mới có thể nói ra ngoài.”
Triệu Hương Lan lại truyền thụ những việc cần chú ý khi mang thai cho cô ấy:
“Vừa vặn hiện giơ Chí Cương làm việc cùng con, việc nặng thì để thằng bé giúp con, qua hai tháng nữa xem có thể nhờ người làm thay ca con không, để con ở nhà dưỡng thai.”
…
Trong nhà có thêm chuyện vui, còn sắp ăn tết, song hỷ lâm môn, cuộc sống của người Diệc gia càng lúc càng có hi vọng.
Vui sướng qua đi, Triệu Hương Lan lại nhìn con gái của mình ở nông thôn chịu khổ, mỗi năm chỉ có thể ăn tết ở nhà, thì thở dài.