Khí hậu trong không gian thích hợp, hiện giờ cô trồng rau và hạt giống thảo dược đều là loại thực vật thân cỏ bình thường, chu kỳ sinh trưởng cũng không dài, đều là bên ngoài dễ có được.
Hơn nữa cô cũng không vội dùng, mấy thứ như thảo dược mỗi năm đều có trong phần quà mừng năm mới, còn có loại tốt hơn chưa sử dụng đâu!
Cứ cho chúng nó sinh trưởng tự nhiên là được.
Hạt giống thảo dược như nhân sâm, cô không có.
Diệc Thanh Thanh muốn tự mình trồng xem trước, bao quanh trong rào tre chủ yếu là phân ra rào tre không tiêu điểm đánh dấu, cộng thêm khi thực vật trong rào tre thu hoạch được, sẽ duy trì trạng thái tốt nhất, sẽ không tiếp tục sinh trưởng, cô không kịp thời thu hoạch cũng sẽ không rơi xuống đất thối nát.
Bận việc ở khu vực gieo trồng hơn nửa ngày, Diệc Thanh Thanh mới sắp xếp xong đất trồng rau và ruộng dược liệu.
Cô xoa eo nhìn ba vùng đất rào tre, trong lòng cảm thấy hài lòng.
Từ giờ trở đi, cho dù cô đi đến đâu, cho dù ở nông thôn hay thành phố, cô đều có được đất trồng rau, vườn trái cây và ruộng dược liệu thuộc về mình.
Cho dù ngày mai tận thế tới cô cũng không sợ, bởi vì không gian tùy thân của cô ngoại trừ không thể sản xuất thịt, trên cơ bản đã có thể thực hiện tự cung tự cấp.
Cho dù toàn thân cô không có một đồng, cô cũng có thể ăn ngon uống ngon.
Đây là cảm giác an toàn, đây là tự tin!
Diệc Thanh Thanh thưởng thức một lát, nhìn dưới chân một lát, cảm thấy khu vực gieo trồng còn thiếu gì đó: Một con đường nhỏ bằng đá!
Chuyện này đơn giản, ngày mai cô sẽ chuyển sỏi đá ở sân sau nhà mình tới đây là được!
Dù sao không lâu sau cô sẽ phải rời khỏi nơi này, lúc trước cực khổ nhặt đá, còn có thể tiếp tục sử dụng trong không gian, thực sự quá tốt!
Bởi vì có thẻ tăng tốc gấp 3 lần, thực ra thời gian ở bên ngoài hiện giờ cũng coi như không muộn, thậm chí đủ cho cô ngủ bốn tiếng.
Trong giấc mơ, cô đội một bông hoa vàng trên đầu, ngồi trên cả một thế giới, đứng trên đỉnh thế giới, hai tay chống nạnh điên cuồng gào thét:
“Tôi… Là chúa tể của thế giới!”
Khi tỉnh lại, Diệc Thanh Thanh vỗ ngực an ủi mình, giấc mơ trái ngược với hiện thực, trong mơ cô là người quá kỳ lạ, bởi vì ở hiện thực cô là người vô cùng nghiêm túc!
Cô phải rời giường làm việc cho tỉnh táo lại.
Sáng sớm tinh mơ trời còn chưa sáng, cô đã mặc áo bông dày đi nhặt sỏi đá trong sân, chuyển toàn bộ vào không gian, trải ra một con đường ở đó.
Chia khu vực gieo trồng thành hai nửa.
Bên trái là trồng cây ăn quả và rau, bên phải là trồng dược liệu và hương liệu.
Sau khi làm việc xong, trời đã sáng.
Cô chuẩn bị ít điểm tâm và kẹo, theo lời đám Lý Mộng Tuyết nói, ngày này sẽ có đứa bé trong đội tới chúc tết.
Quả nhiên không lâu sau đám Hổ Oa tới, Diệc Thanh Thanh hào phóng cho mỗi đứa bé một nắm kẹo:
“Chúc mừng năm mới!”
Chỉ trong nháy mắt Hổ Oa cũng đã tốt nghiệp tiểu học, mấy năm nay các bạn nhỏ cũng đã giúp cô không ít, mang tới rất nhiều vui sướng cho cô.
Nhìn đám Hổ Oa vui sướng hưng phấn chạy đi, Diệc Thanh Thanh mới quay đầu chuẩn bị nấu cơm sáng.
Vừa mới đun nước, có người tới gõ cửa.
“Thanh Thanh, anh nấu mì, buổi sáng ăn cùng nhau đi!” Vân Cô Viễn gọi.
“Ừm!” Diệc Thanh Thanh vừa đáp vừa mở cửa.
Vui sướng của Vân Cô Viễn, Diệc Thanh Thanh đều cảm nhận được.
Trước đây Diệc Thanh Thanh còn cảm thấy anh là một trai đẹp lạnh lùng, không biết bắt đầu từ khi nào đã nhu hòa hơn nhiều, cười cũng càng nhiều hơn.
“Ngồi xuống trước đi, xong ngay đây.” Vân Cô Viễn nói.
Cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận gọi Thanh Thanh ăn cơm cùng mình!
Tìm đối tượng ăn cơm cùng, đây là chuyện đương nhiên!
Diệc Thanh Thanh hồi tưởng lại ngày hôm qua vẫn có chút thẹn thùng, nhưng biểu hiện của Vân Cô Viễn quá tự nhiên, chậm rãi ảnh hưởng tới cô.
Nhưng hình thức ở chung giữa hai người cũng lặng yên xảy ra thay đổi.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy Vân Cô Viễn trở nên thoáng dính người hơn một chút, chủ yếu thể hiện ở muốn ăn cơm cùng cô.
Buổi sáng nghe cô nhóm lửa thì gọi cô ăn cơm, giữa trưa nghe cô nhóm lửa lại gọi cô ăn cơm.
Buổi tối Diệc Thanh Thanh còn chưa nhóm lửa, nên tới gõ cửa phòng anh, phát hiện anh đang nấu cơm, làm phần hai người.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Tuy mỗi ngày ba bữa có bạn trai nấu cho mình ăn rất vui, hơn nữa tay nghề của anh là học từ mình, làm cũng ngon, nhưng mỗi ngày ăn của anh cô đều áy náy!