Nhưng nhĩ lực của cô không yêu nghiệt như Vân Cô Viễn, sao có thể cách ngõ nhỏ nghe thấy trong phòng đối diện có âm thanh nhóm lửa?
Không có biện pháp, Diệc Thanh Thanh đành phải nói trước: “Ngày mai đến chỗ em ăn cơm!”
“Được.” Vân Cô Viễn vô cùng thuận theo, từ một tuần cùng nhau ăn một bữa, biến thành một ngày cùng nhau ăn ba bữa, anh có gì không tiếp nhận?
Diệc Thanh Thanh lại không ngốc, cô biết đây là Vân Cô Viễn muốn ở bên cô thêm một lát.
Trước đây anh muốn tiếp cận mình, còn phải tìm đủ lý do mới có thể tiếp cận, nhưng hiện giờ anh có thể muốn ăn cơm cùng nhau thì gọi cô tới ăn cơm cùng.
Hiện giờ học tập các kỹ năng của Diệc Thanh Thanh đã tiến vào giai đoạn ổn định, cần chậm rãi tích lũy, có thể dành ít thời gian với bạn trai mình.
Hai người cùng nhau ăn cơm khá tốt, đặc biệt là khi người đối diện còn đẹp như vậy.
Càng nhìn càng tự hào, người đàn ông đẹp trai còn thông minh này là đối tượng của cô!
“Nghĩ cái gì thế? Cười vui vẻ như vậy?” Vân Cô Viễn không nhịn được hỏi.
“Nghĩ đến anh!” Diệc Thanh Thanh thưởng thức bạn trai mình, ăn uống đều tốt hơn.
Quả nhiên mẹ cô nói không sai, giá trị nhan sắc thực sự có thể ăn với com.
Diệc Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của mẹ mình, trong lòng thấp thỏm, cô như vậy có tính là lừa gạt phụ huynh hẹn hò hay không?
“Em nghĩ mẹ em không cho em tìm đối tượng ở nông thôn, chúng ta ngầm hẹn hò nên làm gì bây giờ?” Diệc Thanh Thanh hù dọa anh.
Hóa ra là nghĩ chuyện này!
“Không lâu sau chúng ta có thể trở về thành phố, đến lúc đó quang minh chính đại yêu đương, hay là ăn tết năm nay em dẫn anh về thăm cha mẹ vợ đi!”
Lúc này đổi thành Diệc Thanh Thanh trợn tròn mắt: “Cái gì?”
“Anh nói, ăn tết năm nay anh sẽ theo em về thăm hỏi cha mẹ vợ.” Vân Cô Viễn lặp lại lần nữa.
Người bình thường khi còn đang là đối tượng đã gọi là cha mẹ vợ sao?
Chẳng lẽ là cô nhớ nhầm?
Diệc Thanh Thanh có chút hoài nghi nhân sinh.
“Thực ra mẹ em rất thích người trông đẹp trai xinh gái, chỉ dựa vào gương mặt này của anh, mẹ em tuyệt đối không có khả năng không đồng ý. Hơn nữa anh thông minh như vậy, những lời em mới nói đều là hù dọa anh thôi. Đợi chúng ta đến Đế Đô, cùng nhau chụp bức ảnh chung em gửi về nhà là có thể qua cửa, yên tâm đi!” Diệc Thanh Thanh vội vàng nói.
“Em không muốn dẫn anh về nhà ăn tết sao?” Giọng điệu của Vân Cô Viễn có chút không vui.
“Không không không!” Diệc Thanh Thanh vội xua tay: “Anh…”
Cô nhớ tới nhà của Vân Cô Viễn, gần như là tương đương đã không còn.
Trong lòng không đành lòng, con gái dẫn đối tượng về nhà ăn tết là chuyện đương nhiên mà!
Đúng vậy, chính là như vậy!
Hạ quyết tâm, Diệc Thanh Thanh lập tức nói: “Nguyện ý nguyện ý, đương nhiên là nguyện ý. Mẹ em chắc chắn sẽ khen ánh mắt của em tốt, tìm được đối tượng tốt như anh!”
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Khóe miệng Vân Cô Viễn hơi nhếch lên: “Sau này ăn tết ở nhà em mỗi năm, anh đều không vắng mặt.”
Câu này có ý là sau này đều muốn ăn tết với mình sao?
“Kim Lăng thì sao? Sau này anh… Không quay về nữa à?”
“Không quay về, nơi đó đã không phải là nhà của anh.” Vân Cô Viễn giống như đang nói chuyện không liên quan tới mình, vô cùng bình tĩnh.
Diệc Thanh Thanh lại cảm thấy đau lòng, an ủi anh: “Không quay về cũng tốt, sau này nhà của em chính là nhà của anh!”
“Được.” Lần này Vân Cô Viễn cười vô cùng vui vẻ.
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới phát hiện hình như cô đi theo kịch bản của đồng chí Vân, nhưng mà không có chứng cứ.
Thôi, nể mặt anh cười đẹp trai như vậy, cô tạm thời không so đo!
Cô không chỉ lừa cho mẹ già của cô một người con rể, còn nửa đứa con trai, có lẽ mẹ cô sẽ rất vui?
…
Chiều mùng 3 đầu năm, đám Diệc Thanh Thanh mở cuộc họp nhỏ.
“Hôm nay mở cuộc họp này, là thảo luận chuyện chúng ta đến Đế Đô học!” Lý Mộng Tuyết nói rõ chủ đề của cuộc họp.
Khi ăn tết bảy bọn họ đã nói rõ, muốn đến Đế Đô trước, phiếu đã mua vào đầu tháng hai, sớm hơn ngày báo danh một tuần.
Lương thực không ăn hết này, dựa vào giấy trúng tuyển thi đại học có thể đến trạm lương thực đổi thành phiếu gạo, đến lúc đó vào đại học có thể dùng.
Quần áo chăn đệm còn có vật dụng hàng ngày đều phải mang đi, trực tiếp mang đến đại học dùng.
Ngoài ra chảo sắt, rương quần áo gì đó không mang đi, nhưng vẫn còn giá trị, nên cầm đi đổi ít đồ với các hương thân, còn lại thì để lại ở khu thanh niên trí thức.