Nhưng mà đồ quý giá nhất, lại không thể mang đi là xe đạp của bọn họ.
Cho dù đạp ba năm, cũ đi không ít, nhưng vẫn là xe đạp!
“Không phải lần trước chúng ta nói những thứ khác còn dễ xử lý, nhưng mà xe đạp không có biện pháp sao? Tôi tìm người mua, ngày đó chúng ta mang xe đến chỗ người ta chỉ định là được, cũ thì 50 tệ một chiếc, mấy chiếc của đám Thanh Thanh mới thì 70 tệ, thế nào?”
Lý Mộng Tuyết nói.
Có lẽ là Diệc Thanh Thanh tính toán để lại cho Tiêu Hoa, rồi bán qua tay.
Còn có thể bán được 70 tệ, đã thực sự không tệ, Diệc Thanh Thanh lập tức đồng ý.
Những người khác cũng không có do dự gì, xem như tiết kiệm nhiều chuyện cho bọn họ.
“Buổi sáng tôi và đồng chí Tạ đến huyện thành một chuyến, vốn là tính toán phát điện báo nhờ cha tôi đặt vé xe lửa giúp mọi người, kết quả mọi người đoán thế nào?”
Vương Linh Linh cười tủm tỉm nói.
“Thế nào? Đồng chí Vương Linh Linh, cô lại không nói, tay của tôi sẽ không nhịn được muốn ăn thịt người!” Lý Mộng Tuyết khoa trương nói!
“Cha tôi cũng gửi thư tới, nói sẽ giúp chúng ta đặt vé xe lửa, bảo tôi học tập các cô nhiều. Tôi thi đỗ đại học Đế Đô, hơn phân nửa là mọi người trợ giúp, còn bảo tôi nghỉ dẫn các cô về nhà chơi nữa!” Vương Linh Linh vô cùng vui sướng.
Dựa theo cách nói của cha cô ấy, cô ấy xuống nông thôn xem như là tốt, mạnh hơn ở thành phố lúc trước nhiều, cả đời ông ấy không nghĩ tới con gái mình có thể vào đại học tốt như vậy.
“Vé không lâu sau sẽ tới, thời gian là đầu tháng hai, sớm hơn báo danh một tuần, cha tôi bảo chúng ta đi dạo Đế Đô, chụp ảnh nhiều một chút gửi về.”
“Cha tôi gửi cho tôi một cái máy ảnh.” Tạ Thế Diễn nói, anh ta đã sớm muốn có nó, nhưng mà lần này thi đỗ đại học Đế Đô, ông già mới khen thưởng cho anh ta.
“Thật tốt quá, vậy chúng ta bắt đầu chuẩn bị sắp xếp đồ đi!” Lý Mộng Tuyết bày tỏ, cô ấy muốn đến Đế Đô mua tứ hợp viện, hoàn thành mục tiêu đầu tư đầu tiên trong nhân sinh!
…
Có tin chính xác, đám Diệc Thanh Thanh bắt đầu bận rộn hơn, đổi lương thực, đổi đồ.
Diệc Thanh Thanh không thiếu phiếu gạo, cô tính toán đế lại ít lương thực thư cho mình ăn, dư lại cầm đi đổi thổ sản với các hương thân.
Đổi ít hạt thông, nấm, hạt dẻ, mấy thứ này rời khỏi thôn Hưởng Thủy tạm thời không ăn được.
Tuy cô đã trồng hai cây hạt dẻ, nhưng mà cũng phải một năm mới có thể chín, đổi một ít năm nay ăn.
Trên đường đến thôn, lại thấy đại đội trưởng ngồi xổm bên cạnh ruộng lúa mạch, Diệc Thanh Thanh đi qua:
“Đại đội trưởng, lúa mạch mọc không tốt ạ?”
“Đúng vậy, mùa đông năm nay quá lạnh, e rằng lúa mạch không có thu hoạch.” Đại đội trưởng thở dài, vẻ mặt ưu sầu.
Tâm trạng của Diệc Thanh Thanh trầm trọng hơn, vốn dĩ tính toán đến trong thôn tìm người đổi thổ sản, cô lại đi vòng tới chỗ nuôi heo nuôi trâu trong thôn.
Ở đó có một bể tự hoại to.
Diệc Thanh Thanh đốt năm lá bùa được mùa của mình, cho hết vào bể tự hoại.
Lúa mạch đã đông lạnh cô không có biện pháp gì, chỉ có thể gửi hy vọng vào năm lá bùa được mùa, hy vọng chúng nó có thể làm phân bón cho cày bừa vụ xuân sang năm của thôn Hưởng Thủy, thu hoạch những thứ khác đều được mùa.
Như vậy cho dù không có lúa mạch, cuộc sống của các hương thân cũng không quá khổ.
Dù sao hiện giờ cô đã có nước linh tuyền, hiệu quả của nước linh tuyền còn tốt hơn bùa được mùa.
Làm xong những chuyện này, cô mới đi đổi lương thực.
Khi đổi lương thực, cô liên tục chạy trong thôn nhiều ngày, tìm rất nhiều nhà.
Cô còn đến huyện thành gửi thư cho mẹ, trong thư có tờ báo phỏng vấn bọn họ, phía trên còn có bức ảnh, thuận tiện nói với nhà cô đừng gửi thư tới bên này nữa, đợi cô báo danh xong sắp xếp mọi chuyện, sẽ gửi thư về nhà nói địa chỉ mới.
Đồ dư lại trong phòng cô định cho vào không gian mang đi.
Đặc biệt là rương quần áo Vân Cô Viễn tặng cho cô, bàn giường đất, giá chậu rửa mặt, một đêm trước khi rời đi đều được cô lặng lẽ nhét vào không gian.
Khi đi trong phòng chỉ còn bệ bếp trống trơn, giường đất, còn có tường đầy báo.
Cô mang theo không khác lúc trước xuống nông thôn lắm, chính là chăn đệm và vật dụng hàng ngày, một tay nải to một tay nải nhỏ.