Vì kịp xe lửa, trời còn chưa sáng bảy bọn họ đã chuẩn bị rời đi.
Ngày hôm qua đã tạm biệt các hương thân thân thiết, hôm nay sẽ an tĩnh rời đi.
Trên ghế sau xe mỗi người đều buộc túi hành lý to.
Xe đạp xuống sườn núi, khi đi đến cửa thôn mới phát hiện còn có người bật đèn pin tới tiễn bọn họ.
Là Cao Bắc Trụ.
Mấy người dừng xe lại, Vân Cô Viễn nói: “Trở về đi, đừng tiễn, sau này đồ trên núi, còn có nghiệp vụ sửa xe ở huyện thành, đều giao cho cậu, làm tốt nhé!”
“Anh Vân, cảm ơn anh!” Cao Bắc Trụ thường ngày hi hi ha ha đỏ mắt.
“Được rồi, đi đây, trở về đi!” Vân Cô Viễn vỗ bả vai cậu ta, dẫm chân lên bàn đạp.
“Anh Vân, khi anh và chị Diệc kết hôn nhất định phải gọi điện cho em đấy! Em sẽ đến Đế Đô thăm anh chị!”
Xe đã đi mười mấy mét, Cao Bắc Trụ đột nhiên kêu lên.
“Ha ha ha ha!” Đám Lý Mộng Tuyết cười đến tay lái lệch đi.
“Yên tâm đi, cậu cứ chuẩn bị sẵn tiền mừng đi!” Vân Cô Viễn hiếm khi lớn tiếng kêu to.
Cao Bắc Trụ cũng kêu: “Muốn bao nhiêu tiền mừng, nhiều em không có!”
“Ha ha ha ha!”
Đoàn xe chạy ổn định đi về phía trước.
“…”
Diệc Thanh Thanh một mình đi nhanh về trước, cô không ở nổi thôn này một giây nào nữa.
Đoàn xe đi xa không thấy bóng dáng, Cao Bắc Trụ còn chưa nhận được câu trả lời cần bao nhiêu tiền mừng, cậu ta xoa gáy vừa đi vừa nhắc mãi:
“Rốt cuộc là cần mừng bao nhiêu?”
…
Tới huyện thành, Lý Mộng Tuyết dẫn bọn họ lái xe tới một căn nhà: “Được rồi, để ở đây là được, lát nữa sẽ có người tới lấy.”
Cô ấy đã nói với Tiêu Hoa rồi.
Mấy người để xe đạp ở đây xong, thì đi bộ đến trạm xe bus công cộng, vội vàng lên xe bus đầu tiên tới tỉnh thành.
Thời gian không khéo lắm, lúc này đã không có chỗ ngồi.
Cao Ứng Hòa đứng bên ngoài xe đợi bọn họ, nhìn thấy bọn họ đi tới thì vẫy tay: “Mộng Tuyết làm phiền mọi người chăm sóc rồi.”
Đám Diệc Thanh Thanh còn chưa nói gì, Lý Mộng Tuyết đã nói: “Anh yên tâm đi, bọn họ sẽ chăm sóc em thật tốt! Sớm tới Đế Đô tìm em nhé!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Chị em à, cô nên khiêm tốn một chút chứ.
“Năm nay là có thể điều qua đó, đợi anh.” Cao Ứng Hòa giúp Lý Mộng Tuyết chỉnh lại cổ áo hơi lệch: “Sau khi tới nhớ viết thư cho anh.”
Lý Mộng Tuyết gật đầu như gà con mổ thóc: “Em sẽ nhớ anh.”
“Anh cũng thế.” Cao Ứng Hòa nói: “Xe sắp rời đi rồi, mau đi lên đi! Thuận buồm xuôi gió!”
Mấy người lên xe, giống với lúc trước khi xuống nông thôn, làm thành một vòng đặt hành lý ở giữa.
Xe lung lay xuất phát.
Tới tỉnh thành vào ga tàu hỏa, ngồi lên xe lửa.
Bảy bọn họ, bốn nữ sinh ngồi cạnh nhau, ba nam sinh ngồi cạnh nhau, phía giữa cách một con đường đi.
Tiếng còi xe lửa xuất phát vang lên, mọi người không hẹn cùng nhìn bên ngoài cửa xe.
Nơi bọn họ ở hơn ba năm, theo xe xuất phát dần xa hơn.
Từ tỉnh thành đến Đế Đô gần hơn từ tỉnh thành về nhà nhiều, hơn một ngày là đến nơi.
Bảy người xách theo hành lý ra khỏi ga tàu hỏa.
“Quả nhiên Đế Đô đúng là khác biệt, xe đạp và ô tô nhỏ đúng là nhiều!” Tiền Lai Lai cảm thán nói.
“Còn phồn hoa hơn Hải Thị một chút!” Vương Linh Linh cũng nói.
Diệc Thanh Thanh thì liếc mắt một cái thấy được điểm đánh dấu ở ga tàu hỏa.
[Phát hiện điểm đánh dấu ở ga tàu hỏa Đế Đô, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
Trên đường phố, nhà cửa phía xa còn có càng nhiều điểm đánh dấu.
Đế Đô đúng là tốt!
Điểm đánh dấu càng nhiều hơn, khắp nơi đều thấy được không ít.
Nhưng mà không vội nhất thời, đợi cô đi dạo Đế Đô một vòng, trong lòng có tính toán xong, lại quyết định đánh dấu ở đâu cũng không muộn.
Lý Mộng Tuyết nhìn đám chị em tốt trong mắt tràn ngập kinh ngạc, chỉ có mình cô ấy bình tĩnh, mức độ phồn hoa của Đế Đô hiện giờ không bằng 1% ở đời sau, thực sự không có gì đẹp.
Bọn họ đã hỏi thăm từ chỗ nhân viên ga tàu hỏa, đường bộ giao thông công cộng đến nhà khách đại học Đế Đô.
Mấy người quyết định đến nhà khách trước, sau đó lại tìm chỗ ăn cơm, lấp đầy bụng mới có tinh lực tính xem kế tiếp nên làm gì.
Đang là giữa trưa trên xe bus không có người, bọn họ đều có chỗ ngồi.
Chỉ ngồi trên xe bus, trong quá trình tiến lên Diệc Thanh Thanh lại phát hiện được không ít điểm đánh dấu.
Bỗng nhiên cô phát hiện, nếu muốn tìm được hết điểm đánh dấu giống như khi ở huyện thành đúng là một công trình không nhỏ.
Chỉ có thể chậm rãi mưu đồ.