Không phải là như cô dâu mới lần đầu gặp cha mẹ chồng, sợ người ta không thích anh sao?
Cô không có lo lắng này, A Viễn hoàn toàn không tính toán liên lạc với bên Kim Lăng, nhưng mà A Viễn còn phải tiếp xúc với người nhà của cô.
Vì thế cô an ủi:
“Anh đừng lo lắng, mẹ em đặc biệt thích người đẹp trai, đến lúc đó anh chỉ cần đứng trước mặt bà ấy như vậy, bà ấy sẽ không có tức giận gì. Có khả năng là ảnh chụp lần trước quá nhỏ, không thể nhìn rõ lắm, không có biện pháp để lộ ra vẻ đẹp trai của anh, cho nên mẹ em mới ‘hàm súc’ hơn một chút. Chị dâu hiện giờ của em Tô Thải chính là vì trông xinh đẹp, mẹ em liếc mắt một cái là nhìn trúng, nổi lên tâm tư đi tìm hiểu, anh chắc chắn sẽ không thành vấn đề!
Còn cha em, thường ngày ông ấy thích uống rượu, đến lúc đó kiếm hai bầu rượu, uống mấy chén với ông ấy, ông ấy sẽ coi anh như người trong nhà.”
Vân Cô Viễn nghe thấy thế gật đầu, tính toán dành thời gian tìm hiểu xem hiện giờ có rượu gì ngon.
Tiếp tục đọc thư, không nghĩ tới mẹ già cô mới mắng xong, đoạn sau lại thay đổi.
“… Nhưng mà không thể không nói, con gái mẹ đúng là thông minh, ánh mắt đúng là tốt, tìm đối tượng không chỉ thông minh, người còn thành thật, viết chữ cũng đẹp. Hơn nữa chỉ nhìn ảnh chụp cũng biết không tệ, vốn dĩ đọc thư của con mẹ giận sôi máu, sợ con mắt mù giống y như anh trai con.
Nhưng khi đọc thư của Tiểu Vân xong, trong lòng mẹ cũng thả lỏng hơn, chữ giống như người, chữ của cậu ấy toát ra chân thành cùng với quý trọng con là ngàn vàng cũng không đổi được. Hơn nữa làm người còn chu đáo, biết lễ nghĩa, là đứa bé tốt, sợ cha mẹ mắng con nên đặc biệt viết thư về.
Nhà chúng ta không có tư tưởng muốn dựa vào gả con gái trèo cành cao, chỉ cần cậu ấy đối xử tốt với con, có lòng tiến tới, cha mẹ cũng an tâm.
Cha mẹ đồng ý hai đứa làm đối tượng, nhưng mà hai đứa không thể làm bậy, học tập vẫn là chuyện quan trọng hàng đầu, ăn tết dẫn Tiểu Vân về sớm một chút…”
Diệc Thanh Thanh nhìn một lát, còn nói với Vân Cô Viễn:
“Anh xem, em đã nói gì mà? Còn chưa gặp được anh đâu, dựa vào một bức ảnh và một lá thư đã đả động được mẹ em, còn muốn em dẫn anh về ăn tết sớm một chút!”
Mẹ cô khen Vân Cô Viễn một đoạn dài xong, sau đó mới nhớ tới con gái mình.
“Mẹ thực sự không nghĩ tới con gái mẹ sẽ thi tốt như vậy, đại học Đế Đô đấy, mẹ thực sự nằm mơ cũng cười tỉnh. Sau này dì Phương con đều phải trốn tránh mẹ, cho dù bà ta nói gì, mẹ chỉ cần nói một câu ‘con gái tôi là Trạng Nguyên tỉnh, thi đỗ đại học Đế Đô’ thì thẳng bà ta tuyệt đối, ha ha ha!
Cha con cầm bài báo đăng về Trạng Nguyên khoe khắp nơi ở nhà máy, khiến đồng nghiệp đều nói đây là hỉ sự lớn, nên mời rượu. Ông ấy vui quá nên đồng ý, sau này lại nhìn vỏ chai rượu bảo bối của ông ấy thì đau lòng muốn chết!
Còn có một chuyện nữa chính là, con gửi tiền về nhà làm gì? Không phải là tiền bọn mẹ gửi cho con, con không tiêu gửi hết về đấy chứ?
Hiện giờ con đi học đại học, không thể chia lương thực như ở nông thôn, kiếm được thịt, khắp nơi đều phải tiêu tiền mua, chút trợ cấp đó sao đủ?
Anh trai con đã kết hôn thành gia, có thể tự lập, con còn đi học, mẹ và cha con nuôi mình con dư dả. Huống hồ anh trai chị dâu con đều ủng hộ con học tập, hiện giờ con là Văn Khúc Tinh, là vinh dự lớn của nhà chúng ta, đừng bỏ gốc lấy ngọn, vì tiết kiệm tiền mà chậm trễ cuộc sống và học tập.
Đợi con học thành tài, tìm được công việc xong lại hiếu kính cha mẹ cũng không muộn. Nếu con dám gửi tiền về, ăn tết cha mẹ sẽ nói chuyện với con, xem có phải thi đỗ đại học da dày hơn, nên quên mất lời mẹ nói hay không.
Trong túi là hai bộ đồ mùa xuân mới mẹ làm cho con, đều là mẹ chọn màu sắc tươi sáng làm, thích hợp với cô gái nhỏ như con.
Con gái mẹ vất vả rồi, trong mấy năm ở nông thôn không mặc quần áo đẹp đúng không, cuối cùng bây giờ không cần mặc quần áo xám xịt nữa.
Nhưng mà bên Đế Đô lưu hành kiểu dáng gì mẹ không rõ lắm, cho nên còn gửi cho con ít nguyên liệu đẹp, con cũng có thể tự mình làm hai bộ. Phía dưới còn có mấy miếng vải là cho Tiểu Vân, khi con viết thư về nhớ rõ viết số đo của Tiểu Vân, khi mẹ làm trang phục hè cho con sẽ làm hai bộ cho thằng bé, đứa bé đáng thương.