“Tôi hỏi này, các cô ở nhà, có một căn phòng dành riêng cho mình hay không? Mỗi thành viên trong nhà có được một phòng riêng trong gia đình đông người không?
Không chỉ không có, ở trong thành phố, gia đình như vậy càng như lông phượng sừng lân.
Mọi người thực sự đều có phòng để ở, có rất ít người không nhà để về, nhưng mà phòng của mỗi gia đình đều không đủ ở, thiếu thốn.
Chuyện này nói lên nhà ở vẫn là tài nguyên khan hiếm, chẳng qua là vì không có biện pháp, đơn vị chỉ phân nhà như vậy, không được cũng không có nhà khác để mua.
Nhưng hiện giờ chính sách mua nhà thả lỏng, nhà phân chia không đủ ở, không phải có thể mua sao? Có người nào không muốn ở thoải mái hơn một chút?
Hơn nữa nơi này là Đế Đô đấy! Trung tâm của tổ quốc, nhân dân ở nơi này sống giàu có hơn những nơi khác nhiều, có tiền, đổi căn nhà sống thoải mái hơn không kỳ lạ đúng không?
Giá nhà chắc chắn càng ngày càng đắt, chúng ta đổi tiền tích cps thành nhà ở để đó, chắc chắn có thể thắng giá hàng. Hơn nữa khi mình không sử dụng, có thể cho người khác thuê mà. Nhà ở của tôi hiện giờ, nếu chia phòng cho thuê, cộng vào một tháng cũng phải mười mấy tệ tiền thuê, có phương thức nào kiếm được nhiều như vậy? Càng khỏi phải nói còn có thể tăng giá trị!”
Lý Mộng Tuyết nói đạo lý rõ ràng.
Không chỉ Tiền Lai Lai động lòng, Trần Chí Hòa, Vương Linh Linh và Tạ Thế Diễn đều động lòng.
“Lai Lai, anh tích cóp được ít tiền, để đó cũng không có chỗ tiêu, hay là chúng ta góp tiền vào, mua một căn nhà đi!” Trần Chí Hòa nói với Tiền Lai Lai.
“Còn chưa kết hôn đâu, đã cùng nhau mua nhà ư?” Tiền Lai Lai đỡ trán.
“Dù sao cũng là chuyện sớm muộn mà, chẳng lẽ em còn muốn gả cho người khác? Em nằm mơ đi! Ăn tết năm nay, chúng ta gặp phụ huynh đi!” Trần Chí Hòa sợ Tiền Lai Lai chạy mất.
“…” Tiền Lai Lai không còn gì để nói, chỉ mắng một tiếng: “Đồ ngốc!”
Vương Linh Linh cũng quay đầu nói với Tạ Thế Diễn:
“Thế Diễn, năm nay đính hôn xong, hay là chúng ta cũng cộng lại tiền trong tay, lấy ra mua nhà đi!”
“Anh cảm thấy được!” Tạ Thế Diễn cũng cảm thấy lời Lý Mộng Tuyết nói rất đúng.
Diệc Thanh Thanh giơ ngón cái với Lý Mộng Tuyết, nói rất hay, có dẫn dắt lớn đối với cô.
Năm nay khi ăn tết, cô có thể dùng lời nói của Lý Mộng Tuyết, khuyến khích cha mẹ, còn có anh trai chị dâu nếu có tiền tích cóp, cũng lấy ra mua nhà đi!
Tạm thời có khả năng không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, không mua nổi cũng không sao, trải chăn trước đã.
Qua tết mấy xưởng lớn quốc doanh chậm rãi không còn, cô cũng phải nghĩ biện pháp khiến người nhà có nghề nghiệp thoải mái hơn chút.
Đợi có thể lén mua bán, Lý Mộng Tuyết chắc chắn sẽ làm vụ lớn, cô lại lấy Lý Mộng Tuyết làm ví dụ, cổ vũ người nhà theo kịp trào lưu, làm chút buôn bán nhỏ, kiếm xô vàng đầu tiên có lẽ không khó như vậy.
Không nói tới những thứ khác, những phương pháp làm điểm tâm ngự trù, phương pháp ủ rượu, lấy ra bất cứ thứ gì đều đủ cho nhà cô làm kinh doanh.
Không cầu làm lớn, nhân lúc dễ kiếm tiền kiếm nhiều một chút, hơn nữa cô nói về việc mua nhà trước, đến lúc đó bảo bọn họ mua cửa hàng mặt tiền ở đoạn đường tốt, như vậy nửa đời sau trên cơ bản không cần sầu.
Người trong nhà sống tốt, cô mới có thể an tâm.
Lý Mộng Tuyết đúng là chị em tốt!
Giải quyết được vấn đề siêu khó trong lòng cô.
Ánh mắt của Diệc Thanh Thanh nhìn cô ấy hòa ái hơn nhiều, nữ chính thật tốt!
Quả thực là phúc tinh của nữ phụ!
Qua một thời gian nữa khi mời bọn họ đến nhà mở tiệc, nhất định phải làm bữa ăn ngon đãi cô ấy!
Bỗng nhiên Lý Mộng Tuyết run rẩy một cái: “Thanh Thanh, có phải cô lại muốn chơi xấu hay không? Ánh mắt của cô đã thể hiện rõ rồi!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Đức hạnh!
Người nào đó ấy à, đúng là không xứng với bữa cơm ngon của cô!
Tuy căn nhà của Lý Mộng Tuyết nhìn có vẻ tồi tàn, nhưng dù sao cũng là nhà cũ, dùng đều là gỗ tốt, gạch tốt, quét dọn sạch sẽ một lát nhanh chóng ra dáng ra hình.
Tổ hợp bảy người tính cả Cao Ứng Hòa tới sau đó đều ngồi trên bậc thang trước cửa hiên, vừa nghỉ ngơi vừa không nhàn rỗi, đều đang nhặt rau.
“Cũng may có mọi người, nếu không một mình tôi thực sự không biết quét dọn đến khi nào.” Lý Mộng Tuyết vui sướng nói.
“Lát nữa anh đi kiếm ít đồ đạc cho em, vào ở càng thoải mái hơn.” Cao Ứng Hòa nhìn phía sau một lát nói.