“Đúng là nên kiếm ít đồ, lần nào cũng để mọi người ngồi dưới đất như vậy, thực sự là ngại quá.” Lý Mộng Tuyết nói.
“Ngồi trên bậc thang ở cửa rất mát mà!” Diệc Thanh Thanh không chê chút nào, ngồi dưới đất có thoải mái của ngồi dưới đất.
“Hay là tối nay mọi người ngủ ở chỗ tôi một đêm đi, những thứ khác không có, chiếu và chăn đệm thì đã chuẩn bị xong, ngủ tạm dưới đất một đêm vậy. Ngày mai là sinh nhật của đồng chí Vân, vừa vặn tiếp tục chúc mừng, nếu không buổi tối đi trở về, ngày mai vẫn phải chạy tới đây một chuyến, tốn thời gian!”
Tối nay Lý Mộng Tuyết tính toán ở nơi này, cô ấy thực sự rất muốn ở chung với đám đồng bọn nhỏ.
Diệc Thanh Thanh kiên quyết lắc đầu: “Không được, ngày mai lại đến, làm việc cả một ngày trên người rất hôi, buổi tối chúng tôi muốn đến nhà tắm tắm rửa thay quần áo!”
Ngày mai là sinh nhật của A Viễn, sao cô có thể để người mình đầy bụi và mồ hôi được?
“Hả? Buổi tối các cô muốn đến nhà tắm à!” Lý Mộng Tuyết kéo quần áo thấm mồ hôi trên người mình: “Tôi cũng có chút muốn đi tắm một cái!”
“Đi cùng đi, tối nay về ký túc xá ở, ngày mai lại đi cùng nhau. Đúng rồi, không phải là các cô nói muốn xem đom đóm sao? Hôm nay ngày nắng, chúng ta ăn cơm tối xong trở về thuận đường là có thể xem.”
Diệc Thanh Thanh hồi tưởng lại đàn đom đóm mình thấy được vào chủ nhật tuần trước, lại muốn tới xem.
Không nhân lúc mùa hè vẫn còn, xem nhiều mấy lần, sau này sẽ không có.
Đàn đom đóm có lực hấp dẫn rất lớn đối với Lý Mộng Tuyết, hôm nay đám đồng bọn đều rời đi, thiếu cô ấy thì không tốt lắm.
Hơn nữa chiều nay Ứng Hòa vất vả lắm mới nhàn rỗi, cùng đi xem đom đóm lãng mạn cỡ nào!
“Vậy được rồi, hôm nay tôi không ở nơi này nữa.”
Sau khi nói xong Lý Mộng Tuyết đột nhiên cảm thấy có chút không đúng: “Rõ ràng là tôi giữ các cô ở lại nơi này, sao lại quay sang bị các cô lừa về trường như vậy?”
“Vậy phải hỏi chính cô ấy.” Diệc Thanh Thanh sắp xếp đồ ăn mọi người chọn: “Làm cơm tối nhanh thôi, ăn xong sớm xem đom đóm, mọi người nhanh làm việc đi!”
“Haizz! Tôi đi rửa rau!” Lý Mộng Tuyết vừa nghe nói ăn cơm, thì nhanh chóng làm việc.
Đợi đồ ăn vào nồi, muỗng to của Diệc Thanh Thanh tung bay, không lâu sau mùi thơm bay ra, Vân Cô Viễn ở bên cạnh đưa vại dầu vại muối còn có gia vị cho cô.
Sau đó Diệc Thanh Thanh cảm thấy xung quanh tối sầm, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Ôi má ơi, đám Lý Mộng Tuyết chạy tới trước mặt, chắn cửa sổ phòng bếp, bên trái bên phải, đều vây quanh chật như nêm cối.
Cô còn thấy đám đồng bọn nhỏ lặng lẽ nuốt nước bọt.
Cô gõ nồi: “Mọi người chắn hết ánh sáng như vậy, cẩn thận tôi không nhìn rõ, đổ muối mặn chết các cô!”
Lúc này những người khác mới tản ra một chút, nhưng mà lực chú ý vẫn đặt vào nồi.
Tiền Lai Lai khịt mũi: “Ngửi mùi thôi đã cảm thấy thoải mái!”
“Thanh Thanh, nếu tôi là đồng chí nam thì tốt, nhất định sẽ cưới cô về nhà!” Mỗi lần Lý Mộng Tuyết nhìn Diệc Thanh Thanh nấu ăn, đều cảm thấy cô mê người hơn bất cứ trai đẹp nào.
Vân Cô Viễn liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Cô không cưới được!”
“Ha ha ha, Mộng Tuyết, cô nên cảm thấy may mắn vì là đồng chí nữ, nếu không không thể làm chị em, càng không được ăn đồ Thanh Thanh làm!” Tiền Lai Lai cười nói.
Cao Ứng Hòa im lặng nhìn đối tượng của mình một cái, chỉ tại tay nghề của anh ta không được tốt, không thể thỏa mãn dạ dày của bạn gái!
Trong phòng chỉ có một cái bàn cũ, ghế cũng không có, cơm nấu xong chỉ có thể đặt lên bàn, mọi người đứng ăn.
Nhưng mà cho dù đứng ăn cũng không ảnh hưởng tới nhiệt tình ăn cơm của tám bọn họ.
Đúng là nấu ăn mấy tiếng ăn thì chỉ có mấy phút, không lâu sau đã ăn gần hết sạch.
Vội vàng trở về nhìn đom đóm, mọi người ăn xong thì nhanh chóng cầm bát đũa đi rửa, rồi về trường học.
Trên con đường nhỏ đi về phía Minh Hạc Viên, bốn đôi tình nhân tay nắm tay đi trong đêm đen.
“Tối đen như mực như vậy, không sợ có rắn à!” Lý Mộng Tuyết hơi sợ hãi.
Không nghĩ tới Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn khi ở bên nhau nhìn thẹn thùng câu nệ như vậy, còn biết tìm chỗ tối lửa tắt đèn như thế để hẹn hò, đây là sức mạnh của tình yêu à!
“Có rắn vừa vặn chúng ta bắt, ngày mai nấu canh rắn ăn, vừa tươi ngon vừa bổ dưỡng.” Diệc Thanh Thanh an ủi: “Trên người con rắn đều là bảo bối đấy! Sao cô có thể sợ bảo bối được?”