Trước đây chỉ có thể hưởng thụ một mình, tuy vui sướng nhưng vẫn kém có người chia sẻ.
Cô líu ríu với Vân Cô Viễn nói về thiết kế của mình trong khu vực hóng gió này, còn có gian nan khi trồng cây tử đằng, lại sắp xếp Vân Cô Viễn tới chỗ ghế bập bênh ngồi, mình thì đứng bên cạnh dùng quạt hương bồ quạt cho anh, để anh hưởng thụ một lát.
“Có phải rất an nhàn hay không? Trước khi nghỉ, ở trường học em không có nhiều cơ hội tiến vào lắm, nhưng mỗi lần tiến vào, em vừa nằm là không muốn dậy, lại lấy ít trái cây, đồ ăn hoặc là nước trà, lại châm ít nhang, không còn chuyện gì càng thoải mái hơn! Đợi lát nữa em cắt dưa hấu thành hai nửa, lấy hai cái thìa gỗ xúc ăn, ăn ở chỗ này, thế nào? Hôm nay không cần tránh người, nằm yên ở đây là được!”
Diệc Thanh Thanh càng nói càng vui sướng, còn vì hai người đều có thể nằm, tiêu 1 điểm đánh dấu đổi gia cụ lắp ráp, làm ghế bập bênh giống như vậy đặt bên cạnh.
Kỳ nghỉ hè này cô chắc chắn phải ở bên hẻm La Cổ này thật lâu, cơ hội tiến vào không gian cũng nhiều, vốn dĩ tính toán nhân cơ hội này sắp xếp lại bên trong không gian.
Đổi gia cụ lắp ráp cũng không đau lòng, dù sao không cần có thể trả lại, tương đương với gửi điểm đánh dấu chỗ hệ thống trước.
Thẻ skin đồ nội thất lắp ráp đổi đồ đều tốt, chẳng qua không tinh xảo như mấy thứ cô đánh dấu được, nhưng vẫn dùng tốt.
Vân Cô Viễn hiếm khi nghe cô nói nhiều như vậy, cũng nhìn ra được cô tràn ngập hứng thú.
Thông qua lời nói có chút hưng phấn của cô, anh giống như thấy được cô nằm trên ghế bập bênh, phe phẩy quạt hương bồ, ăn trái cây, ánh mặt trời xuyên qua cây tử đằng chiếu lên người cô.
Dáng vẻ lười biếng tùy tính, lén cho mình an nhàn nửa ngày như vậy, khác biệt rất lớn đối với dáng vẻ tay chân lanh lẹ, nỗ lực sinh sống, tràn ngập nhiệt tình của cô trước đây.
Đều là cô, nhưng là cô khác biệt.
“Em thích như vậy, chúng ta làm một giàn hoa như vậy ở đình hóng gió đi, ghế bập bênh cũng làm thành hai cái. Đến lúc đó lại làm đu dây cho em, như vậy em có thể an nhàn như khi ở trong nơi này.” Vân Cô Viễn càng nói càng cảm thấy được.
Quan trọng nhất chính là, có hai cái ghế bập bênh này, hai người có thể nằm cạnh nhau lắc lư, đều có loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo.
Vân Cô Viễn vừa nói, Diệc Thanh Thanh cũng nổi lên tâm tư.
Hơn nữa không chỉ có ghế bập bênh, còn có bàn đu dây, nghĩ tới cảnh tượng đó cô lập tức thích:
“Những lời này của anh thực sự nói đến khảm vào tim em, vậy vất vả cho A Viễn rồi! Cần gỗ gì anh cứ nói với em, trong không gian của em có thể trồng, phát triển rất nhanh!”
Vân Cô Viễn nói mấy loại vật liệu gỗ.
Diệc Thanh Thanh vỗ tay một cái:
“Hôm nay em sẽ trồng mấy cây này một ít, vốn dĩ vì tiết kiệm tiêu dùng, đều là một năm sau trưởng thành, bây giờ em đi làm nó trưởng thành luôn!”
Sau khi nói xong cô kéo Vân Cô Viễn đi xem.
Ra khỏi cửa tứ hợp viện, Diệc Thanh Thanh dẫn anh đi xem rau mình trồng, còn có cánh rừng trồng cây bên cạnh, nhấn mạnh với anh:
“Đây đều là em trồng để làm hương liệu.”
“Chỗ này của em thực sự giống như đào nguyên thế ngoại!” Vân Cô Viễn cảm thán nói.
“Vậy sao, tay áo càn khôn thực sự thần kỳ đúng không?” Diệc Thanh Thanh giống như đứa bé khoe bảo bối của mình với đồng bọn nhỏ.
Âm thổ quỷ đạo của âm sai vẫn kém kỹ năng tay áo càn khôn của cô, ít nhất âm thổ quỷ đạo chỉ có thể âm hồn tiến vào, không có biện pháp trồng đồ.
Vân Cô Viễn gật đầu, cơ duyên của Thanh Thanh còn lớn hơn anh, ngay sau đó anh nói:
“Nơi như vậy trăm triệu không thể nói với người khác, phải bảo vệ bản thân thật tốt!”
Diệc Thanh Thanh thấy anh lo lắng cho an toàn của mình trước tiên, trong lòng ấm áp, làm bộ hung dữ nói:
“Em vốn định giấu giếm cả đời, không nói cho bất cứ người nào, ai biết hôm nay anh thả bom lớn như vậy. Anh yên tâm đối với em như thế, em mới đánh bạo nói cho anh, trái lại là anh mới cần cảnh giác một chút mới đúng. Cũng may là năng lực tiếp nhận của em mạnh, đổi lại là người khác, nghe anh nói quỷ thần âm sai gì đó sẽ bị dọa tiểu ra quần, tố cáo anh làm phong kiến mê tín thì phiền phức! Sau này không được tùy tiện đào tim đào phổi nói cho người khác như vậy, biết chưa? Hiện giờ đây là bí mật của hai chúng ta, không được nói với bất cứ ai!”