Diệc Thanh Thanh vốn chỉ nói như vậy, lúc trước cũng không nghĩ nhiều, lúc này càng nói càng cảm thấy lo lắng.
Đừng nhìn A Viễn lạnh nhạt bất cận nhân tình, trên thực tế người khác đối xử tốt với anh một chút, anh sẽ đào tim đào phổi với người ta ấy chứ?
Nói ra A Viễn thực sự tốt với cô không còn lời nào để nói, nhưng trái lại có phải anh tin tưởng cô quá rồi hay không?
Càng nghĩ càng lo lắng, trong lúc nhất thời cô nói rất nhiều lời dặn dò anh.
Dông dài một lúc lâu, không thấy anh đáp lại, cô ngẩng đầu liếc một cái, người nào đó trong mắt tràn ngập ý cười nhìn cô, cười đến lộ ra hàm răng.
Tuy cười cũng rất đẹp, nhưng Diệc Thanh Thanh đối diện với sắc đẹp nhiều năm như vậy, sức chống cự vẫn có tiến bộ, nỗ lực nghiêm mặt nói:
“Em đang nghiêm túc nói chuyện chính với anh đấy! Anh còn cười!”
Ý cười của Vân Cô Viễn chưa từng biến mất, anh thích nhất dáng vẻ cô quan tâm mình, nghiêm túc giảng đạo lý với anh trông rất đáng yêu:
“Thanh Thanh, cảm ơn em trù tính nhiều như vậy vì anh. Em yên tâm đi, tính cảnh giác của anh rất cao, anh sẽ không nói với bất cứ ai chuyện này, đây là bí mật giữa hai chúng ta, không nói với bất cứ người khác!”
Tính cảnh giác cao ư?
Diệc Thanh Thanh không tin tưởng lắm:
“Vậy sao hôm nay anh đột nhiên nói chuyện quan trọng như vậy cho em? Lúc này chúng ta mới ở bên nhau bao lâu? Em đáng giá khiến anh tin tưởng như vậy à?”
“Đương nhiên, em đối xử tốt với anh như vậy, anh mới có dũng khí nói chuyện này với em. Chúng ta phải nắm tay nhau cả đời, có một số việc không thể lừa dối nhau, nên nói sớm một chút cho em. Nếu em sợ hãi, chúng ta còn chưa kết hôn, kịp thời ngăn cản tổn hại mà nói sẽ không có ảnh hưởng lớn đối với em. Dù sao đối với đa số mọi người mà nói, tiếp xúc với mấy thứ kia không phải là chuyện tốt gì. Nói với em chuyện này xong, trong lòng anh mới thoải mái hơn, sẽ không còn có chuyện gì có thể tách hai chúng ta ra!”
Vân Cô Viễn thực sự rất vui, cô ngay cả chuyện này cũng không thấy đáng ngại, vậy thì anh không còn bất cứ cố kỵ gì, mọi chuyện vừa vặn tốt.
“Cho nên em không cần lo lắng anh sẽ nói bí mật cho người khác, anh không cần thẳng thắn thành khẩn với người khác như vậy, chỉ có em mới là đặc biệt nhất.”
Diệc Thanh Thanh không nghiêm mặt được nữa, tức giận nói:
“Có phải anh ngốc hay không, công việc thần kỳ như âm sai, em thích còn không kịp ấy! Đối tượng là âm sai, vậy thì chết đi cũng có người che chở, đổi nơi hưởng phúc, thật tốt! Ai da, không nói lung tung với anh nữa, dưa hấu ở trong giếng sẽ hỏng mất, chúng ta nhanh vớt nó ra ăn đi!”
Sau khi nói xong Diệc Thanh Thanh chạy về phía giếng.
Dưa hấu to vớt từ trong giếng ra lạnh lẽo, vừa vặn dùng để giải nhiệt.
Ôm đến phòng bếp dùng dao cắt làm đôi, cô cầm thìa gỗ rồi nhét vào tay Vân Cô Viễn, mình thì ôm nửa còn lại vô cùng thuần thục xúc miếng dưa hấu to cho vào miệng.
Hai quai hàm của cô phồng to, chất lỏng ngọt ngào lập tức tràn ngập trong khoang miệng, cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Dưa hấu được nước giếng ướp lạnh, độ lạnh vừa đủ, cô thoải mái đến mức híp mắt lại.
Thấy Vân Cô Viễn chỉ nhìn cô còn không có động tĩnh, Diệc Thanh Thanh vội vàng thúc giục:
“A Viễn, mau ăn đi, xúc một miếng to vào, há to miệng ăn mới đã nghiền.”
Vân Cô Viễn cũng học dáng vẻ của cô, có chút tính trẻ con xúc một miếng to, ăn vào trong miệng.
Hai người ăn thịt dưa hấu, nhìn dáng vẻ phồng má ăn của đối phương thì đều phì cười.
Diệc Thanh Thanh càng trực tiếp cười to: “A Viễn, dáng vẻ anh ăn dưa hấu trông thật đáng yêu!”
Giống y như con sóc!
Vân Cô Viễn chưa từng tùy ý như vậy, bởi vì hôm nay thực sự rất vui, mới làm càn như vậy, chẳng qua là vẫn ngượng ngùng.
Nhưng vừa thấy tươi cười của cô, thì không được tự nhiên gì đó đều biến mất sạch.
Cô nói rất đúng, dưa hấu vẫn nên là xúc ăn từng miếng mới thú vị.
Dưới giàn hoa tử đằng, lắc lư ghế bập bênh, ngồi trên ghế hai người ôm dưa hấu, vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, thời gian ở trên người bọn họ đều giống như trở nên chậm hơn.
Diệc Thanh Thanh: “Dưa hấu em trồng ngọt đúng không?”
Vân Cô Viễn: “Rất ngọt!”
Diệc Thanh Thanh:
“Chỗ em ngoại trừ dưa hấu, còn có các loại trái cây ăn ngon như dâu tây, dưa lê, sau này đều có thể chia sẻ với anh. Nói ra hai người ăn, ăn ngon hơn em ăn một mình nhiều!”
Vân Cô Viễn: “Vậy sau này anh có lộc ăn rồi, không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Diệc Thanh Thanh: “Anh như vậy rõ ràng là càng có lòng tham, ăn đồ của em, sau này khi cày ruộng gieo giống giúp đỡ là được.”
Vân Cô Viễn: “Đều lấy thân báo đáp, đương nhiên là phải giúp đỡ làm việc rồi, ngàn vạn lần không thể chối từ!”
…