Mỗi người ăn nửa quả dưa hấu, trực tiếp ăn no.
Con người ấy à, vừa ăn no là tâm tư thả lỏng, lắc lư ghế một lát là ngủ mất.
Vân Cô Viễn thấy cô không nói nữa, đứng dậy lấy dưa hấu đặt trên đùi cô đặt sang một bên, cũng dưng ghế lắc lư của mình tránh ầm ĩ tới cô.
Anh nghiêng đầu nhìn dưới lông mi của cô có bóng ma, cũng dần ngủ say.
Khi ngủ còn kèm theo tươi cười.
Hai người đều có chất lượng giấc ngủ tốt, ngủ khoảng 10-20 phút Diệc Thanh Thanh tỉnh lại, mở mắt chuyện đầu tiên làm là nhìn A Viễn.
Thấy anh cũng ngủ rồi, lặng lẽ thở chậm lại, nhưng mà đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm anh.
Không có nhiều cơ hội có thể quang minh chính đại thưởng thức bạn trai cực phẩm nhà mình, cô nên nắm chắc một chút mới được.
Hơn nữa anh vừa vặn quay đầu về phía mình, là cơ hội rất tốt.
Từ mái tóc đen nồng đậm của anh, đến cái trán trơn bóng no đủ, mép tóc khỏe mạnh, lại đến gương mặt anh, lông mi, đôi môi hơi phấn hồng, yết hầu gợi cảm.
Ôi má ơi, sắc đẹp như vậy, Diệc Thanh Thanh cô có tài đức gì!
Yết hầu gợi cảm của người nào đó nhúc nhích một lát.
Diệc Thanh Thanh nâng mắt theo phản xạ có điều kiện, thì nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập ý cười.
“!!!” Bị bắt tại trận!
“Tỉnh đã bao lâu rồi?” Vân Cô Viễn rất tri kỷ không nói chuyện cô nhìn mình, loại chuyện này bản thân anh lén vui vẻ là được, nói ra da mặt cô mỏng, sau này không dám nhìn thì thiệt quá.
Nhưng những lời này, Diệc Thanh Thanh nghe giống như đang hỏi cô đã nhìn bao lâu, hai má ửng đỏ:
“Mới… Mới tỉnh xong…”
Trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ, tìm đề tài khác giảm bớt xấu hổ:
“Chuyện đó, hôm nay lượng hiến tế hơi nhiều, có lẽ làm xong đã khuya, chỉ sợ không kịp dọn dẹp nhà bên ngoài, tối nay chúng ta ở nơi này một đêm đi. Chỗ phòng khách ở chính phòng có một chiếc giường La Hán, anh có thể ngủ ở đó, em ngủ trong phòng ngủ là được, từ sau khi chuẩn bị căn nhà này em còn chưa từng qua đêm ở đây đâu!”
Sau khi nói xong thì phát hiện, đề tài cô nói càng khiến người ta xấu hổ hơn.
Sao cô có thể nhìn lén người ta bị bắt xong, lại mời người ta ngủ trong không gian của mình chứ?
Phòng khách và phòng ngủ của cô chỉ cách nhau một bức tường mà thôi!
“Được.” Vân Cô Viễn đồng ý rất nhanh, còn tìm lý do cho mình: “Có thể tạm thời ở chỗ em, anh có thể nghĩ biện pháp kiếm thêm ít đồ nội thất cho nhà bên ngoài, không cần vội vàng làm ra quyết định.”
Hai người ở trong tứ hợp viện trong không gian tùy thân cả buổi chiều, sớm đã làm cơm tối ăn.
Khi sắc trời dần tối lại, Diệc Thanh Thanh dẫn theo Vân Cô Viễn ra khỏi không gian tùy thân:
“Tối nay chúng ta tế bái ở góc sân Đông Bắc đi, chỗ đó gần nhà anh, có chút ánh lửa người khác cũng không thấy được.”
“Được, anh đi cùng em.” Hôm nay Vân Cô Viễn không tính toán ly hồn đến nơi khác, chỉ ở bên cạnh cô.
Tới góc sân Đông Bắc, Diệc Thanh Thanh lấy đồ mình chuẩn bị ra.
Có quá nhiều đồ, đặt từ giữa tường góc sân chiếm hơn nửa, chỉ để 17 chậu than đặt gần bên nhà Vân Cô Viễn.
Trong mấy cái này chỉ có bốn cái là đốt cho giáo viên trung y, nhạc cụ, hội họa và thư pháp, cô Bạch và Lý tiên sinh tử vong thời gian tương đối dài, đã đi đầu thai nên không cần.
Sáu chậu than dư lại một chậu cho người thân của cô, một chậu đốt cho phần tử tri thức bất hạnh chết mấy năm nay, một cái là cho danh sách anh hùng nhân dân, một cái cho cô hồn dã quỷ, một cái cho âm sai, còn có một cái là đốt cho hẻm Âm Thủy mua giấy vàng.
“A Viễn, chậu than cuối cùng này để tế bái người thân của anh đi, bên này còn có đại kim đại bạc, anh đều có thể dùng, đều là em tự mình gấp, chất lượng có đảm bảo. Chúng ta lần lượt tế bái cho các thầy cô xong, lại cùng nhau tế điện những người khác.”
Diệc Thanh Thanh nói, chia một sọt nguyên bảo cho anh, còn có một bó nhang dây.
Tế điện hôm nay, mấy hạng cuối cùng này mới là nhiều, bởi vì nhân số đông đảo, đặc biệt là anh hùng nhân dân cuối cùng, viết mấy trang dày.
Thực ra Vân Cô Viễn đã nhiều năm không tế bái cha ruột anh, anh thân là âm sai đương nhiên biết đồ tế điện cho người chết không phải tùy tiện đều có tác dụng.
Không phải người có tay nghề truyền thừa làm, đốt xuống chỉ là đống giấy bỏ đi.
Cho nên trước đây anh trích ít minh tệ trong thù lao của mình ra, nhờ âm sai khác giúp đỡ mang cho cha.