Diệc Thanh Thanh vẫn chưa nghe được ba thầy cô khác nói, nhưng cô đoán được chỉ sợ tâm trạng của ba thầy cô còn lại không tốt lắm.
Người nào cũng không nghĩ tới học sinh của mình có cơ hội học tập tốt, lại lựa chọn học thứ khác.
Kỹ năng trên người cô, trung y và điều chế thuốc là quan trọng nhất, chiếm dụng thời gian học tập nhiều nhất của cô, đại khái là trong hiện thực 1 tiếng, trong hình thức dạy học kỹ năng là 6 tiếng.
Dư lại trù nghệ, chế nhang, xếp giấy, ngôn ngữ, thư pháp, hội họa, nhạc cụ cùng với kỹ năng thực chiến, mỗi ngày nửa tiếng trong hiện thực, trong hình thức dạy học kỹ năng là 3 tiếng.
Trong những môn học này, thời gian của môn ngôn ngữ còn thường xuyên bị cô lấy ra chia tới xếp giấy.
Nhưng mà sắp xếp này là trước khi nghỉ hè, trong tình huống mỗi ngày cô có thể dành 6 tiếng để tự do học tập.
Sau nghỉ hè, thời gian này chắc chắn sẽ kéo dài, nhưng cô chỉ phân tới xếp giấy, chế nhang, trù nghệ cùng với trung y và điều chế thuốc.
Mấy kỹ năng khác vẫn dựa theo sắp xếp ban đầu.
Sắp xếp có trọng điểm như vậy, cô hơi lo lắng ba thầy cô khác cảm thấy cô không coi trọng môn của mình.
Nhưng cô thực sự không thể sửa đổi kế hoạch của mình, chỉ có thể nói thẳng ra sắp xếp và ý tưởng của mình, dùng thành quả học tập của mình khiến các thầy cô dễ chịu hơn chút.
Vì thế cô tiếp tục nói:
“Thầy Vương, thầy Lâm, cô Trịnh, thư pháp, hội họa và nhạc cụ tuy em cũng thích, nhưng tương lai không tính toán làm công việc phương diện này.
Cho nên hằng ngày sắp xếp thời gian học tập, đều dành thời gian ít hơn chương trình học trung y và điều chế thuốc.
Em quy hoạch tương lai đối với ba môn này là chậm rãi học tập, không cầu nổi tiếng, chỉ cần học được nung đúc tính cách của mình, cho nên tương đối tùy tính một chút, mỗi môn em sắp xếp học tập 3 tiếng.”
“3 tiếng ư?” Ba thầy cô vốn tưởng rằng một tuần cô học 1 tiếng tiết của mình đã không tệ, không nghĩ tới là mỗi ngày ba tiếng.
Tính thời gian, cộng thêm trung y và điều chế thuốc là 21 tiếng, chỉ còn lại 3 tiếng, huống chi còn phải ăn cơm ngủ, còn phải đi học ở trường nữa mà?
“Chuyện này thực sự quá khó tin! Không phải là Thanh Thanh không có thời gian ăn cơm ngủ đấy chứ! Cậu nhóc, em nói với Thanh Thanh không có thời gian học cũng không sao, cơ thể quan trọng nhất!”
“Cô nhóc này rất khỏe mạnh! Không nghe cô bé nói có được cơ duyên sao? Chắc chắn là có biện pháp gì đó, không có khả năng lừa chúng ta đâu.” Ông Dịch vuốt chòm râu.
“Cho dù có cơ duyên, mỗi ngày học 21 tiếng vẫn quá mệt mỏi!” Trịnh Thiếu Âm nói: “Cô bé này, quá khiến người ta đau lòng!”
“E rằng không chỉ 21 tiếng, năm đầu tiên khi tế bái, còn có hai giáo viên tới, chẳng qua đều đầu thai nên cô nhóc mới không còn tế bái nữa.”
Bên này Diệc Thanh Thanh còn đang tiếp tục báo cáo tiến độ học tập.
“Thầy Vương, thư pháp thì trước đây em luyện bút đầu cứng, năm nay mới bắt đầu tiếp xúc với thư pháp bút mềm. Biểu văn năm nay đều là em tự mình viết, chỗ này còn có chữ thư pháp em luyện tập gần đây cảm thấy tương đối hài lòng, cũng đốt cho thầy kiểm tra.
Thầy Lâm, về hội họa năm nay em cũng bắt đầu tiếp xúc với trường phái vẽ khác, đây là tác phẩm em luyện tập gần đây, vẽ là sân nhỏ của thầy và cô Trịnh, thầy xem giúp em.
Cô Trịnh, nhạc cụ thì mấy năm trước em đều học sáo, năm nay học đàn cổ, không thể đốt cho cô nên bây giờ em biểu diễn một khúc cho cô, cô nghe thử xem ạ.”
Diệc Thanh Thanh nói xong thì lấy đàn cổ và sáo ra, tính toán thổi sáo trước, sau đó diễn tấu đàn cổ.
Lúc này cô không dám hỏi các thầy cô có phản ứng gì.
Tiếng sáo vang lên, trong trẻo xa xưa, tiếng vọng vang dài, đọng lại những mơ màng và suy tư vô tận, từ từ dâng lên.
Diệc Thanh Thanh thổi khúc “minh nguyệt ngàn dặm gửi tương tư”, là bài cô tương đối thích, số lần luyện tập cũng nhiều hơn.
Khúc nhạc này kết thúc, xung quanh sân lại có thêm nhiều âm hồn tới xem náo nhiệt, liên tục trầm trồ khen ngợi.
“Hôm nay về dương thế xem như không lỗ, cô gái này thổi sáo đúng là hay! Lại thêm bài nữa đi!”
Diệc Thanh Thanh không biết mình lại có thêm mấy người xem, thổi xong bài mình tương đối tin tưởng, lại đổi sang đàn cổ.
Cô học đàn cổ chưa được lâu, nếu nói trình độ của sáo là cấp 3 mà nói, vậy đàn cổ còn thiếu cấp 2 một chút.
Cô chọn khúc “nhớ cố nhân”, cũng coi như là hợp với tình hình.