Trí nhớ tốt, nhớ khúc phổ cũng không làm khó được cô, nhưng mà khúc phổ này mới học nên động tác còn chưa thuần thục, khó khăn lắm mới có thể đàn hoàn chỉnh khúc nhạc, tính nối tiếp thiếu một chút, lực chú ý cũng tập trung vào tay, không còn tự nhiên và giàu tình cảm như khi thổi sáo.
Cho dù là người không thông khúc nhạc đều có thể nghe ra được, khúc nhạc “nhớ cố nhân” này kém hơn “minh nguyệt ngàn dặm gửi tương tư” trước.
Nhưng Trịnh Thiếu Âm lại lau nước mắt:
“Lão Lâm, đứa nhỏ này đúng là dụng tâm, lúc này mới ba năm, con bé không chỉ học sáo tốt như vậy, ngay cả đàn cổ cũng đàn ra dáng ra hình, con bé có linh khí học âm nhạc, tôi rất vui!”
“Kỹ năng vẽ của cô bé cũng hơn xa tôi mong muốn, bà nhìn bức vẽ này xem, tuy kỹ xảo kém một chút, nhưng ý cảnh lại đủ, con bé rất có thiên phú vẽ tranh.” Lâm Nhất Bạch cũng rất hài lòng.
Học trò này không chỉ hiếu thuận, còn vô cùng nỗ lực, càng không thiếu thiên phú.
Cho dù ông ấy còn sống, học trò như vậy cũng là có thể ngộ nhưng không thể cầu!
Bây giờ có loại duyên phận này, cũng coi như bổ sung chỗ trống trong lòng ông ấy:
“Học trò của Lâm Nhất Bạch tôi, không phải đều là hạng người lừa đời lấy tiếng!”
Trịnh Thiếu Âm vỗ tay chồng an ủi, ông ấy lại nghĩ tới mấy đồ đệ không nên thân kia.
Ngay cả Vương Văn Dương bất mãn Diệc Thanh Thanh không coi trọng thư pháp nhất nhìn chữ thư pháp trong tay xong, chút bất mãn này cũng tan thành mây khói.
Học trò cũng không coi khinh thư pháp, có thể viết ra chữ như vậy thực sự là phải chăm chỉ rất nhiều, thậm chí không kém gì đám người dốc toàn bộ thể xác và tinh thần nghiên cứu thư pháp.
Như vậy là đủ rồi!
Diệc Thanh Thanh giao bài tập xong, à không, diễn tấu xong thì lạy một lát, mới dán sát lại gần Vân Cô Viễn nhỏ giọng nói:
“A Viễn, các thầy cô không tức giận đúng không?”
“Không, bọn họ đều rất hài lòng.” Vân Cô Viễn nói.
Nghe xong những lời này, cuối cùng Diệc Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm:
“Các thầy cô yên tâm, năm nay em vẫn sẽ nghiêm khắc đối với mình, ngày này sang năm lại cho các thầy cô xem thành quả.”
Sau khi nói xong thì cô bắt đầu nghiêm túc đốt đồ tế, nhiệm vụ hôm nay của cô còn rất nặng!
Đồ tế bên thầy cô còn nhiều lắm, trong chậu còn chưa đốt hết, sau khi bồi tội với các thầy cô xong thì chuyển sang chậu thứ năm, đốt nhang, đốt biểu văn.
Bên này tế bái là ông bà nội và ông bà ngoại của cô, tuy cô không có ký ức về ông bà, nhưng tốt xấu gì cũng là người thân.
Nghe cha mẹ nói, tuy ông bà đi sớm, nhưng đối xử với các tiểu bối vẫn rất tốt.
Thời buổi này không tế bái ở dân gian, chỉ sợ ông bà sống ở dưới đó rất nghèo khó, nếu người trong nhà làm nghề này, cho dù thế nào cũng phải đốt cho người nhà.
Bên người thân cô thả lỏng hơn nhiều:
“Ông bà nội, ông bà ngoại, cháu gái học chút tay nghề, tự mình làm vàng bạc, ông bà cầm lấy tiêu ạ. Ông bà ở dưới đó chăm sóc bản thân thật tốt, không cần lo lắng cho trong nhà, mọi chuyện trong nhà đều tốt. Năm nay khôi phục thi đại học, cháu thi đỗ đại học Đế Đô, đây là đối tượng của cháu Vân Cô Viễn, cuối năm cháu định dẫn anh ấy trở về gặp phụ huynh…”
Cô lải nhải nói rất nhiều chuyện trong nhà mới kết thúc.
Vân Cô Viễn cũng ở bên cạnh cùng đốt vàng mã, nghe cô giới thiệu mình cho người nhà, trong lòng hơi vui vẻ, nhẹ giọng nói:
“Cháu chào ông bà nội, ông bà ngoại!”
Bốn ông bà ngồi xổm trước chậu than ôm tiền:
“Cháu gái đúng là có tiền đồ! Cháu rể cũng tốt, nhà chúng ta cũng coi như có người ở phía dưới. Tiểu Vân, cháu nói với Thanh Thanh cuộc sống của ông bà hiện giờ rất tốt! Có nhà to, núi vàng núi bạc dùng, nhang cũng có hương vị càng tốt hơn người khác dùng, còn thoải mái hơn khi còn sống nên bảo con bé cứ yên tâm!”
Vân Cô Viễn nhỏ giọng lặp lại một lần với Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh yên tâm, không còn chuyện gì tốt hơn việc mình tế bái gửi đến đúng chỗ, vui sướng vì giúp đỡ được mọi người.
Tuy xếp giấy và chế nhang không thể giúp cô kiếm tiền, nhưng mang tới cảm giác thỏa mãn trên tinh thần, khiến cô cảm thấy mình mang theo ký ức đầu thai, hiện giờ có được mọi thứ đều là có ý nghĩa.
“Được rồi, A Viễn, bây giờ tới lượt anh tế bái người thân.” Diệc Thanh Thanh nói.
Cô nhường vị trí, chỉ đồ tế chuẩn bị ở một bên, bảo anh châm nhang đốt biểu văn.