Suy nghĩ như vậy, hình như chỉ bán sản phẩm xếp giấy và nhang nến tốt hơn?
Vừa vặn cô làm mấy thứ này không có chỗ xử lý, chỉ có thể mỗi năm tế bái một lần, nếu có nơi xử lý mấy thứ này, cũng coi như có lời.
Nhưng mà vật phẩm xếp giấy và nhang nến cô dự trữ lúc trước đều dùng hết vào hôm nay, vẫn nên đợi thêm mấy ngày nữa, lại làm một ít rồi thử nghiệm xem.
Còn chuyện thăng cấp, tuy hiện giờ cô có đủ điểm đánh dấu, nhưng vẫn tính toán nhìn xem năng lực bán của Âm Dương Các cấp 1 trước, lại quyết định có nên thăng cấp hay không.
Dù sao cáp 2 thoạt nhìn chỉ có thêm mấy món đồ để trên kệ, có thể tự động tìm kiếm người muốn mua sắm mà thôi.
Nhưng mà nói tổng thể, kỹ năng này vẫn là kỹ năng không tệ lắm.
Nhưng mà từ Âm Dương Các này sao nghe có chút quen tai như vậy?
Diệc Thanh Thanh vỗ đùi, không phải hôm nay A Viễn mới nói xong sao, âm lệnh của anh có Âm Dương Các?
Có thể dùng bổng lộc mua đồ ở nơi đó?
Không biết Âm Dương Các này có liên hệ gì với kỹ năng Âm Dương Các của mình hay không?
Nếu thực sự có liên hệ, vậy thì đúng là cơ duyên lớn!
Hơn nữa nhìn giới thiệu kỹ năng, hồn lực giao dịch nhận được còn có thể tự hấp thu, tuy không thể dùng ở trạng thái người sống, nhưng cô chết đi không phải có thể dùng ư?
Hấp thu hồn lực, linh hồn có mạnh mẽ hơn hay không?
Nghĩ tới đây, hình như tử vong không còn chút đáng sợ nào nữa.
Diệc Thanh Thanh tính toán ngày mai đi hỏi A Viễn chuyện Âm Dương Các, lần này cô ngủ rất ngon, còn nằm mơ.
Trong mơ, trong âm thế mênh mang có mấy núi vàng, cô ngồi trên núi vàng, trên đỉnh đầu có dòng chữ “người phụ nữ giàu nhất thế giới ngầm” đủ mọi màu sắc, rải tiền cho một đám cô hồn dã quỷ.
Đám cô hồn dã quỷ quỳ trên đất kêu to: “Phú bà uy vũ!”
Có thể là giấc mộng quá đẹp, cộng thêm ngủ muộn cho nên ngày hôm sau tỉnh dậy hơi muộn một chút.
Hai cửa sổ đều có ánh sáng buổi sáng chiếu vào, vừa nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ.
Cô dụi đôi mắt, sau đó đứng dậy xuống giường, đẩy cửa sổ ra.
Trời thực sự tờ mờ sáng, nhưng mà phong cảnh đẹp nhất vẫn là mở cửa sổ đối diện phòng bếp.
Một bóng dáng cao lớn mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen đang bận rộn trong bếp, trong nồi tỏa ra hơi nóng, phụ trợ hình ảnh này có chút không chân thật.
Nghe thấy tiếng mở cửa sổ, Vân Cô Viễn quay đầu lại nhìn, hiếm khi thấy được cô còn buồn ngủ, tóc hơi rối:
“Dậy rồi à? Anh đang nấu mì canh gà, sắp xong ngay đây!”
“Vâng, em tới ngay, ốc đồng tiên sinh thân ái của em.” Diệc Thanh Thanh cười ngây ngô nói xong, thì chạy cộp cộp vào phòng rửa mặt, không thể để ốc đồng tiên sinh của cô đợi lâu.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, thay quần áo tết bím tóc, vội vàng chạy tới phòng bếp.
Vân Cô Viễn mới múc mì xong, bưng đến trên bàn.
Diệc Thanh Thanh tiến vào phòng bếp, hít sâu một hơi: “Thơm quá! A Viễn, anh dậy khi nào thế? Ngủ có ngon không? Canh gà này cần nấu không ít thời gian đúng không?”
“Mới dậy xong, ngủ rất ngon, canh gà là nấu xong đặt trong âm thổ quỷ quan.” Hơn nửa đêm không ngủ được, Vân Cô Viễn lén dậy nấu canh gà nói.
Diệc Thanh Thanh gật đầu, nhắc mãi:
“Đồ em tích cóp được ở nông thôn lúc trước đã ăn gần như hết trong nửa năm này, quầy đồ ăn chín luôn trống rỗng, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn thì có không ít. Nghỉ hè chúng ta có thể lại làm ít đồ ăn chín để đó, sau này khai giảng còn có thể thỉnh thoảng được ăn ngon.”
“Bên kia anh cũng còn không ít thịt.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh nghịch ngợm nói: “Để em đoán xem, có phải nhiều nhất là thịt thỏ hay không?”
Hai người đều nghĩ tới chuyện lúc trước vì kiếm lông thỏ, Vân Cô Viễn đã bắt rất nhiều thỏ, nhìn nhau cười.
Mì nóng hổi đánh thức dạ dày, Diệc Thanh Thanh ăn một miếng lại uống một ngụm canh, thỏa mãn nói:
“Thật thoải mái! Cùng nhau rời giường là có thể ăn mì gà mỹ vị như vậy, quả thực là quá hạnh phúc!”
“Anh cũng cảm thấy hạnh phúc.” Vân Cô Viễn nói.
Cảm giác ở không gian thuộc về cô, cùng cô ở cùng một căn nhà thực sự quá tốt, chỉ có hai bọn họ, giống như người một nhà cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện phiếm, mỗi giây đều làm bạn với nhau, thời gian giống như trở nên chậm hơn.
Đôi mắt của Diệc Thanh Thanh giống như trăng non, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên chưa từng hạ xuống.