Diệc Thanh Thanh nghĩ thầm, chuyện này không đúng, sao luôn nhằm vào cô thế?
Nữ chính lớn như vậy các người không thấy à?
Tôi ăn mặc không đẹp, mà vẫn nổi bật hơn nữ chính trang điểm tỉ mỉ, tinh xảo từ cả đầu tóc ư?
Sao nắm lấy cô không buông như vậy?
Một chiếc xe đạp có uy lực lớn như vậy à?
Tuy Diệc Thanh Thanh ý thức được có vẻ gần đây mình biểu hiện không khiêm tốn lắm, không chỉ kéo thù hận với Lưu Xuân Hạnh, cũng hấp dẫn lực chú ý của người khác.
Nhưng đây không phải là chuyện quần chúng ăn dưa nên làm mà.
Cũng may ngoại trừ Lưu Xuân Hạnh có tật giật mình ra, những người khác chủ yếu là vì xe đạp mới chú ý tới cô như vậy.
Đợi Vân Cô Viễn đưa xe đạp cho Lý Mộng Tuyết, Trịnh Hiểu Long, Trần Chí Hòa, cô sẽ không còn thu hút nữa.
Đến lúc đó trong khu thanh niên trí thức có tận năm chiếc xe đạp, dường như Vân Cô Viễn không có ý định để lộ chuyện xe đạp từ tay anh, vậy Diệc Thanh Thanh sẽ làm như không biết.
Nhưng nếu được quay về quá khứ lần nữa, cô vẫn sẽ mua xe đạp.
Cô không thích phiền phức, nhưng cũng không sợ phiền phức.
Vì tránh chuyện phiền phức khống chế hành động của mình, cố gắng khiêm tốn thì cô thật sự không làm được, dù sao vất vả lắm cô mới có cơ hội sống lần nữa, cô không phải tới chịu bực tức.
Lời nói xúi giục của Thang Lan đúng là thú vị, ở mặt ngoài là nói chuyện giúp Lưu Xuân Hạnh, trên thực tế cũng là đang vạch trần Lưu Xuân Hạnh.
Diệc Thanh Thanh lập tức biết rõ Lưu Xuân Hạnh nói xấu sau lưng cô, cô và Lưu Xuân Hạnh đã kết thù, hoàn toàn không cần suy xét mặt mũi của cô ta, lập tức nói:
“Còn tặng đường đỏ ư? Hôm qua khi mượn xe sao không nói? Đương nhiên cô nói tôi cũng không cho mượn, tôi đối với cô như vậy không phải là lần đầu tiên, người bình thường đều biết quan hệ giữa tôi và cô không tốt, còn tìm tôi mượn, bị từ chối không phải là lẽ đương nhiên sao? Còn đường đỏ, người ghi hận tôi cho đường đỏ tôi dám nhận sao? Chê sống lâu quá à!”
“Ồ, nói như vậy lúc trước quan hệ giữa hai cô đã không tốt rồi sao? Vậy sao thanh niên trí thức Lưu còn đi tìm cô? Xe đạp mới này, quan hệ tốt cũng chưa chắc đã đi mượn, càng khỏi phải nói quan hệ không tốt.” Vẻ mặt Thang Lan kinh ngạc nhìn Lưu Xuân Hạnh, người mới tới này có gương mặt như vậy, còn dám bắt chước cô ta làm việc, hôm qua còn mách lẻo với cô ta, muốn lấy cô ta làm súng mà sử dụng ư?
Hôm nay sẽ cho cô thấy hậu quả của việc bắt chước bừa.
Diệc Thanh Thanh phân một phần lực chú ý vào cuốn tiểu thuyết trong đầu.
Lúc này nữ chính cũng ở đây, tình hình hiện trường được miêu tả trong sách.
Tuy cuốn sách này được viết dưới góc nhìn của nữ chính, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ giới thiệu hoạt động tâm lý của các nhân vật.
Cho nên khi Diệc Thanh Thanh nhìn thấy tâm lý của Thang Lan, cô suýt nữa bật cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Đây là tiểu bạch hoa múa trước mặt đại bạch hoa, đại bạch hoa ra tay giáo dục người ta đúng không?
Không biết ai sẽ cao hơn một bậc?
Còn bắt chước bừa, Thang Lan này đúng là đủ tự luyến.
Lưu Xuân Hạnh lã chã chực khóc:
“Tôi cũng không có cách nào… Hôm nay phải đi làm việc… Rất nhiều thứ còn chưa mua… Mới…”
Vương Linh Linh vỗ lưng cô ta, trấn an cô ta, nhưng mà không nói chuyện giúp cô ta.
Cách làm xuyên tạc sự thật của Lưu Xuân Hạnh ngày hôm qua đúng là không tốt, kém quá xa hình tượng trong nhận thức của cô ấy, cô ấy không tán thành.
Hơn nữa bản thân cô ta tiền tài không thể để lộ ra ngoài, giấu giếm tiền của trên người, sao ngày hôm qua còn luôn nhấn mạnh nhiều lần Diệc Thanh Thanh có tiền?
Vương Linh Linh không thuyết phục bản thân cô ta là vô tâm.
Thậm chí có chút hoài nghi phẩm tính của cô ta.
Cùng với những lời nói lúc trước có phải là lấy cớ hay không.
Chẳng qua tuy hiện giờ cô ấy có ít đồ, nhưng tiền giấy mất sạch, nấu cơm cũng phải dựa vào cô ta, không tiện hỏi quá rõ ràng chỉ có thể đợi.
Chu Diễm Hồng là người đầu tiên chướng mắt Thang Lan, cũng chướng mắt Lưu Xuân Hạnh động một tí là khóc, còn có không ít tâm tư giống y như Thang Lan, lười nghe cô ta ở đây khóc sướt mướt.
Cô ấy chú ý tới quần áo của Lý Mộng Tuyết nhìn có vẻ bình thường, nhưng đẹp hơn những người khác, tóc cũng có vẻ đặc biệt, nên tiến lại gần nói chuyện với Lý Mộng Tuyết.
Lý Mộng Tuyết cũng hào phóng, cô ấy chỉ hơi thu eo, làm quần áo càng hiện rõ dáng người, ống quần cũng sửa nhỏ hơn chút, thoạt nhìn chân càng thẳng càng có hình.
Cuối cùng đề tài quần áo như thế nào càng đẹp mắt đã làm lu mờ việc mượn xe đạp.
Diệc Thanh Thanh vui vẻ ở bên cạnh xem diễn.