Hiện giờ đang là cuối tháng 7, đầu tháng 7 lúa mì đã thu hoạch, cao lương, đậu nành và khoai lang đỏ vẫn còn trên ruộng, công việc chủ yếu mỗi ngày là chăm sóc mấy loại hoa màu này.
Trong đội tập hợp chỗ đầu ruộng ở cửa thôn, phân chia nhiệm vụ cho mỗi đội.
Hôm nay là ngày đầu tiên đám thanh niên trí thức mới làm việc, phải quyết định phân chia tổ cho bọn họ trước.
Vừa vặn có tám tiểu đội, tám thanh niên trí thức mới, mỗi người một đội, khi chia thanh niên trí thức cũ cũng là mỗi người một tiểu đội.
Triệu Hữu Điền không để mọi người đợi lâu, lập tức bắt đầu phân chia người, còn gọi cô đầu tiên:
“Diệc Thanh Thanh tiểu đội 1, Lý Mộng Tuyết tiểu đội 2, Tiền Lai Lai tiểu đội 3, Lưu Xuân Hạnh tiểu đội 4, Vương Linh Linh tiểu đội 5, Vân Cô Viễn tiểu đội 6, Trịnh Hiểu Long tiểu đội 7, Trần Chí Hòa tiểu đội 8.”
Từng người đứng vào tiểu đội của mình.
Trong đó Chu Cường và Triệu Phương gánh vác công việc dạy học ở trường tiểu học của thôn, chỉ khi ngày mùa mới xuống ruộng làm việc, chỉ ghi tên trong đội của mỗi người, thường ngày không xuống ruộng.
Chu Cường là tiểu đội số 1, Triệu Phương là tiểu đội số 6, chuyện này có ý nghĩa trong hai tiểu đội của Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn không có thanh niên trí thức cũ.
Lúc trước mọi người đều nhìn ra Diệc Thanh Thanh có thể làm việc trong đám thanh niên trí thức nữ.
Như vậy cho dù là tiểu đội khác muốn Diệc Thanh Thanh cũng không nói được gì, bên người ta thiếu một người, tuy thanh niên trí thức làm việc không bằng người trong thôn, nhưng tốt xấu gì cũng chia sẻ sức lao động, dù sao làm bao nhiêu thì được bấy nhiêu công điểm.
Diệc Thanh Thanh thì rất vui, tổ trưởng của tổ phụ nữ tiểu đội 1 là thím Quế Hoa, vừa nghe thấy tên cô thì lập tức kéo cô tới trước mặt, bày ra tư thế muốn chiếu cố cô.
Diệc Thanh Thanh đã thấy nhiều nên không có gì, nhân lúc tổ phụ nữ xuống ruộng, thím Quế Hoa giới thiệu cô với mọi người, cô lặng lẽ nhét cho mỗi người một viên kẹo, thím Quế Hoa thì thêm một viên, còn mở miệng nói:
“Tuy nói thanh niên trí thức chúng cháu xuống nông thôn chi viện xây dựng nông thôn, nhưng xuống ruộng, chuyện trồng trọt vẫn phải nhờ các vị hương thân dạy bảo, còn phải học tập các thím nhiều. Sau này mong mọi người chiếu cố cháu nhiều hơn, cháu tranh thủ học tập thật tốt, không kéo chân sau cho tiểu đội chúng ta!”
“Cháu đừng nói như thế, đúng là cô nhóc dễ khiến người ta yêu quý.” Mấy thím trong tổ liên tục xua tay, miệng ăn kẹo người ta tặng đấy, còn nói chuyện xuôi tai như vậy, người làm công tác văn hóa từ thành phố tới còn khiêm tốn như vậy, không yêu thích sao được?
“Quế Hoa, bà nói không sai, thanh niên trí thức Tiểu Diệc này đúng là rất tốt, thanh niên trí thức khác khi mới tới có người nào không khoa chân múa tay, làm ra nhiều chuyện chê cười, đâu có ai nói học tập với tôi như cô bé này.” Có người nói với Lâm Quế Hoa.
Lâm Quế Hoa cũng cảm thấy Diệc Thanh Thanh khiến bà ấy nở mày nở mặt, đây là người tối qua bà ấy nhắc mãi mới chồng mới điều tới, các thành viên trong tổ đều nói tốt, như vậy không phải chứng minh bà ấy biết nhìn người sao?
Vì thế đối xử với Diệc Thanh Thanh càng thêm ôn hòa:
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là lật cây non khoai lang đỏ, tránh cho cây non khoai lang đỏ mọc rễ, ảnh hưởng tới sản lượng còn không dễ thu hoạch, lát nữa cháu đi theo thím là được.”
Diệc Thanh Thanh không biết lật cây non khoai lang đỏ này có nghĩa là gì, hai đời cô chưa từng xuống ruộng, biết về khoai tây và khoai lang đỏ đều là từ tin đồn và thông tin tình cờ đọc được trên mạng, cô chỉ biết chúng có sản lượng cao, dễ trồng, có thể no bụng.
Không biết thì hỏi, hơn nữa sau này còn phải chăm sóc đất phần trăm, lập tức hỏi bà ấy:
“Thím, cháu chưa trồng rau bao giờ, khoai lang đỏ này trồng thế nào có thể thỉnh giáo thím được không ạ?”
Ai da, thanh niên trí thức Tiểu Diệc này đúng là hiếu học, kỹ năng hoa màu như vậy còn nói là thỉnh giáo, đúng là khiến người ta ngượng ngùng.
Lòng hư vinh của thím Quế Hoa nhận được thỏa mãn, lập tức biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời:
“Khoai lang đỏ này ấy à, thông thường đại đội trồng vào mùa xuân, nhưng mà mùa thu có người không đủ lương thực ăn, cũng có thể trồng ở đất phần trăm một ít, hái lá cây ăn, nhưng mà sản lượng không cao như mùa xuân. Khoai lang đỏ dễ để giống, bọn thím đều dùng khoai lang đỏ năm trước để lại ươm giống, phải làm luống, xới đất tơi xốp mới có thể kết nhiều củ. Khi cây non khoai lang đỏ dài hơn 1 mét, thì phải cách một thời gian sẽ lật…”