“Nói ra khi em mới nói con mèo của chúng ta tên Đại Phúc, anh cũng cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng lúc trước anh cũng chưa từng nghe tới cái tên này.” Vân Cô Viễn nói.
Hai người anh nhìn em em nhìn anh, im lặng, chỉ có Đại Phúc như lải nhải, kêu “meo” hết tiếng này tới tiếng khác, cọ vào tay Diệc Thanh Thanh.
Một hạt mưa rơi xuống, tẩm ướt gạch trong sân.
Giống như là mở ra chốt mở, càng ngày càng có nhiều hạt mưa rơi xuống.
“Trời mưa, chúng ta mau vào đi!” Vân Cô Viễn nói, nước mưa đều bắn lên hành lang.
“Hôm nay dừng mọi việc trước, đến tay áo càn khôn đi.” Diệc Thanh Thanh ôm Đại Phúc đứng dậy.
Thời tiết trong không gian tùy thân cơ bản đồng bộ với bên ngoài, chẳng qua nhiệt độ thích hợp hơn chút, ngày mưa ở bên trong cũng thoải mái hơn ở bên ngoài.
Thỉnh thoảng Đại Phúc đi vào một lần cũng không sao, chỉ cần không phải luôn nuôi ở bên trong là được.
Cô cần một chỗ an tĩnh thoải mái, suy nghĩ thật kỹ những phản ứng không tự chủ được của cô vừa rồi là thế nào.
Diệc Thanh Thanh trực tiếp cụ hiện cửa phòng sách trong không gian tùy thân lên tường nhà chính, ôm Đại Phúc đi vào với A Viễn.
Cô và A Viễn ngồi trước bàn sách, đặt Đại Phúc lên trên bàn sách.
Đại Phúc rất dính cô, tay cô vừa buông ra, Đại Phúc lập tức kêu meo meo với cô.
Nó vừa kêu cô lập tức cảm thấy không đành lòng, giống như nợ nó, không nhịn được vươn tay qua, cuối cùng đặt tay phải lên bàn sách mặc nó chơi đùa.
Một tay khác thì chống đầu, nhíu mày suy tư cảm giác quen thuộc mà Đại Phúc mang tới cho cô.
Đúng vậy, chính là cảm giác quen thuộc.
Ngoại trừ khác thường trong lòng một tay mới nuôi mèo như mình, vậy mà lần đầu tiên nuôi mèo lại thuần thục như vậy.
Đại Phúc vừa kêu, cô lập tức biết nó muốn làm gì.
Thủ pháp vuốt lông cũng khiến nó rất hưởng thụ, giống như đã vuốt giúp nó trăm ngàn lần.
Nhưng mà cô chưa bao giờ nuôi mèo, thậm chí đều không sờ mèo.
Vân Cô Viễn cũng suy nghĩ về cảm giác quen thuộc của mình đối với cái tên “Đại Phúc”, còn có đoạn hội thoại lúc trước.
Từ nhỏ trí nhớ của anh đã rất tốt, từ khi còn bé anh chưa bao giờ quên bất cứ chuyện nào.
Sao lại có một thứ anh không có bất cứ ký ức gì, nhưng lại cảm thấy quen thuộc như thế?
Chuyện này quá kỳ lạ!
“A Viễn, anh là âm sai, có lẽ biết mỗi người đều có kiếp trước đúng không?”
Diệc Thanh Thanh đột nhiên nói.
Hai đời cô đều chưa từng nuôi mèo, chuyện này cô vô cùng chắc chắn, cho nên cô có suy đoán lớn mật, nói không chừng là kiếp trước từng nuôi Đại Phúc?
Không phải là ký ức hai đời mà cô có, mà là kiếp trước nữa.
“Mèo đen chết theo chủ, hóa thành miêu linh, làm bạn u minh, trọn đời trọn kiếp đi theo.” Diệc Thanh Thanh nhớ tới những lời trong cuốn sổ tay chăn nuôi mèo đen: “Anh nói xem, có phải là kiếp trước em từng nuôi Đại Phúc, cho nên đời này nó lại tới tìm em hay không?”
Vân Cô Viễn còn chưa nói gì, Đại Phúc đã ngẩng đầu kêu hai tiếng, giống như đang nói chuyện với cô.
Diệc Thanh Thanh luôn cảm thấy Đại Phúc có thể nghe hiểu lời cô nói: “Đại Phúc, chúng ta đã sớm quen biết nhau đúng không?”
“Meo…” Đại Phúc cọ cánh tay cô.
Diệc Thanh Thanh sờ đầu nó đầy cưng chiều, có chút đau lòng.
Nếu đời này nó tìm tới, vậy có phải đời trước nó cũng tìm tới hay không?
Con mèo đen ở bệnh viện là nó ư?
Người có công đức lớn, cô nằm trên giường bệnh cả đời có thể có công đức gì?
Công đức này không phải đến từ đời trước, vậy chỉ có thể là kiếp trước xa xăm hơn.
Vậy vì sao A Viễn cũng cảm thấy quen thuộc?
Đọc nhiều tiểu thuyết nên tư duy phân tán nhanh, từ “người trong số mệnh” xuất hiện trong đầu cô.
A Viễn có khả năng là người trong số mệnh của cô mà Diêm Quân nói, như vậy người trong số mệnh có phải là duyên phận mấy đời hay không?
“Có phải chúng ta đã quen nhau từ kiếp trước hay không?” Vân Cô Viễn đột nhiên nói.
Mèo đen thông linh, đặc biệt nhạy cảm đối với linh hồn, nếu ký ức hiện giờ không có vấn đề, vậy nói không chừng cảm giác quen thuộc là dấu vết để lại trên linh hồn trong ký ức kiếp trước.
Anh làm âm sai lâu như vậy, cũng từng nghe đồng nghiệp nói nhân duyên mấy đời.
“Nói không chừng là vậy!” Diệc Thanh Thanh nói: “Nói không chừng hai chúng ta, còn có Đại Phúc đều quen biết từ lâu!”
Trong lúc nhất thời trong đầu cô hiện lên một đống chuyện xưa tài tử giai nhân, thư sinh tiểu thư, tướng quân công chúa.
Vân Cô Viễn cảm thấy suy đoán này khiến người ta vui vẻ, duyên phận của bọn họ càng xa càng tốt.