Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549: Có Khả Năng Nó Sợ Người Lạ

Unknown Chương 549: Có khả năng nó sợ người lạ

Ngay cả Đại Phúc ở trong mắt anh cũng thuận mắt hơn chút, anh vươn tay muốn sờ nó.

“Meo!”

Đại Phúc vẫn luôn dịu ngoan dính người đột nhiên kêu to lùi về sau, trong tiếng kêu tràn ngập kháng cự.

Cái đuôi dựng thẳng lên, lông dựng đứng, giống như ngay sau đó sẽ giơ móng vuốt với Vân Cô Viễn.

Một xấp xách trên bàn sách bị động tác của nó làm cho rơi xuống đất.

Tay Vân Cô Viễn xấu hổ dừng giữa không trung.

“Đại Phúc?” Diệc Thanh Thanh sợ ngây người, đây là tình huống gì thế?

Cô kéo Đại Phúc vào trong lòng, trấn an: “Làm sao vậy?”

Đại Phúc vặn vẹo cơ thể trong lòng cô, quay mông về phía Vân Cô Viễn.

“…” Diệc Thanh Thanh lúng túng nói: “Có khả năng nó sợ người lạ!”

Ánh mắt Vân Cô Viễn nguy hiểm nhìn con mèo nào đó một cái, xem ra ấn tượng đầu tiên của anh vẫn rất chính xác, con mèo này có bát tự không hợp với anh, trong giọng nói của anh có chút ấm ức:

“Không sao, đã quen rồi, cảnh tượng vừa rồi cũng quen thuộc một cách kỳ lạ.”

Anh im lặng nhặt sách Đại Phúc làm rơi.

Diệc Thanh Thanh đang vuốt Đại Phúc dừng lại, ôm Đại Phúc lên cao một chút, để mặt nó quay về phía mình:

“Đại Phúc, không được bắt nạt A Viễn! A Viễn đẹp trai như vậy, được anh ấy sờ sau này em cũng sẽ đẹp trai như vậy! Hơn nữa anh ấy là âm sai, có thể thông linh giống với em, hai người nên hợp nhau mới đúng?”

Cái đầu nhỏ của Đại Phúc xoay trái xoay phải, nhìn ngó khắp nơi nhưng mà không dám nhìn cô.

Con mèo có ý xấu gì chứ?

Chẳng qua là thỉnh thoảng không muốn nghe lời chủ nhân nói mà thôi.

Diệc Thanh Thanh thực sự nhìn thấu tâm tư của Đại Phúc, vừa nhìn dáng vẻ của nó là biết nó nghe hiểu, nhưng làm bộ không nghe thấy:

“Đại Phúc!”

Đại Phúc: Meo…

“Ngoan, hai người phải chung sống hòa bình với nhau.” Diệc Thanh Thanh nhìn về phía Vân Cô Viễn, chỉ thấy được cái đầu cúi xuống, dư lại đều bị bàn chặn mất.

Nhặt sách lên, sao lâu như vậy?

Đợi đã!

“A Viễn, đừng nhặt!” Bỗng nhiên Diệc Thanh Thanh nhớ tới gì đó, giọng nói gấp gáp, nhanh chóng chạy tới trước bàn.

Vân Cô Viễn vươn tay rụt về, thuận tiện lật tờ giấy không cẩn thận rơi từ quyển sách nào đó sang mặt trái để lên đất, vẻ mặt không đổi nói:

“Làm sao vậy?”

Diệc Thanh Thanh nhìn thấy trên đất có tờ giấy có nội dung khiến người ta cảm thấy xấu hổ, thì thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, cũng may, mặt trái rơi ra, có lẽ là không thấy được.

Cô lướt qua Vân Cô Viễn, nhặt tờ giấy kia lên, kẹp vào trong quyển sách lần nữa.

Sau đó nhặt những quyển sách khác lên, đặt lại lên bàn, nhưng quyển sách được cô kẹp tờ giấy thì cô ôm chặt lấy, ấp úng nói:

“Không, không có gì!”

“Không sao, Đại Phúc không thích anh, anh không sờ nó là được.” Vân Cô Viễn chủ động tri kỷ rời đề tài.

“Hả?” Trong lòng Diệc Thanh Thanh vẫn còn sợ hãi, kịp phản ứng lại anh đang nói gì, mới vội vàng nói: “À à! Được! Em dạy dỗ nó nhiều một chút, quen thuộc sẽ tốt hơn!”

Diệc Thanh Thanh trở lại trước bàn sách ngồi xuống, đặt quyển sách cách xa A Viễn, dùng cánh tay đè nặng lên.

Lúc này mới có chút cảm giác an toàn.

Nếu không phải lo lắng làm quá rõ ràng, lạy ông tôi ở bụi này, lúc này cô ước gì chạy về phòng, giấu tờ giấy kia ở chỗ bí mật nhất.

Lúc trước khi cô phát hiện A Viễn thích cô, cô lén viết cảm giác đối với anh trên giấy, hảo cảm mười mấy dòng, ác cảm chỉ có hai, “quá ít lời” còn vì cảm thấy không tính nên loại bỏ, một cái khác là viết cho có.

Nếu như bị A Viễn thấy được, vậy thì cô sẽ mất hết mặt mũi!

Hình tượng rụt rè trước đây sẽ không còn sót lại gì.

Đương nhiên an toàn nhất vẫn là hủy thi diệt tích tờ giấy kia đi, nhưng tờ giấy này có ý nghĩa khác biệt, là thứ chứng kiến lần đầu tiên bọn họ thẳng thắn chuyện tình cảm, cô hơi luyến tiếc.

Cho nên mới luôn kẹp trong sách dùng để viết kế hoạch học tập trong không gian, mình đều sắp quên mất vụ này.

Diệc Thanh Thanh lấy cơm cho mèo đã chuẩn bị ra, Đại Phúc ăn vô cùng vui vẻ, cô lại suy nghĩ lát nữa giấu tờ giấy ở nơi nào mới an toàn tuyệt đối.

Vân Cô Viễn tiện tay cầm lấy một quyển sách, mở ra đọc.

Chẳng qua chữ trong cuốn sách này càng đọc càng mơ hồ, cuối cùng biến thành nội dung tờ giấy mới xem qua.

“Hình như đồng chí Vân thích mình? Cảm giác của mình đối với anh ấy là?

Hảo cảm: 1. Đẹp trai; 2. Chỉ số thông minh cao; 3. Thể lực tốt; 4. Mùi hương dễ ngửi; 5. Việc gì cũng biết làm; 6. Có thể đánh dấu; 7. Chăm chỉ, sẽ giúp đỡ rửa bát; 8. Rất biết cách khuyên người ta; 9. Học được nấu cơm, làm đồ ăn cũng ăn ngon như mình; 10. Có chừng mực; 11. Giọng nói dễ nghe.

 


Bình Luận (0)
Comment