Ác cảm: 1. Quá ít lời (gạch đi không tính); 2. Dáng người được hay không thì không biết (!!!).
Kết luận: Mình có hảo cảm đối với anh ấy, còn có chút nhiều! (Gạch đi) chỉ còn 11 mục, không tính nhiều!
Quyết định, ngả bài đi!”
Phía sau mục thứ hai ác cảm, ba dấu chấm than nét mực mới hơn một chút, rõ ràng là sau này thêm vào.
Trí nhớ của Vân Cô Viễn rất tốt, ngay cả dấu vết để lại khi do dự trên giấy đều nhớ rõ ràng.
Giống như thấy được dáng vẻ của Thanh Thanh khi viết tờ giấy này, quá mức sinh động.
Hóa ra lúc trước trước khi cô đột nhiên tới cửa hỏi anh, cô còn suy nghĩ nhiều như vậy, hóa ra lúc ấy cô đã có nhiều hảo cảm với mình như thế.
Chẳng qua có mấy chỗ anh vẫn không hiểu rõ lắm.
“Mùi vị dễ ngửi” là có ý gì?
Trên người anh có mùi gì ư?
“Có thể đánh dấu” là có ý gì?
Còn có phía sau “dáng người được hay không thì không biết” thêm ba dấu chấm than là có ý gì?
Là cảm thấy dáng người của anh quá kém ư?
Vân Cô Viễn cúi đầu nhìn cơ thể mình, lại lén liếc mắt nhìn Thanh Thanh bên cạnh một cái, vẫn không dám hỏi thẳng ra.
Nếu để cô biết mình nhìn thấy được tờ giấy kia, có khả năng mấy ngày kế tiếp cô không dám gặp mình.
Diệc Thanh Thanh ở phòng sách thêm một lát, đợi Đại Phúc ăn hết cơm cho mèo xong, cô mới dựa vào cơ hội rửa bát cho mèo, quang minh chính đại chuồn ra khỏi phòng sách.
Cô vội vàng rửa bát cho mèo xong, sau đó về phòng ngủ giấu tờ giấy kia ở tận cùng bàn có gương, không kéo hết ngăn kéo ra thì không thể nhìn thấy nó.
Nơi này đều là trang sức của cô, có lẽ A Viễn không có khả năng tiếp xúc.
Lúc này cô mới yên tâm.
Kế tiếp hai người một mèo hoàn toàn an ổn cuộc sống nghỉ hè.
Thời tiết tốt mà nói, buổi sáng cùng nhau trang trí phòng, buổi chiều nghỉ ngơi hoặc học tập, đa số thời gian đều ở phòng sách.
Phòng sách là nơi thứ hai trang trí xong xuôi.
Buổi chiều bình thường Vân Cô Viễn sẽ học tập ở bàn sách, Diệc Thanh Thanh thì nằm trên trường kỷ bên cạnh, tiến vào hình thức dạy học kỹ năng học tập.
Mới đầu Đại Phúc còn dính lấy Diệc Thanh Thanh, cô đi đâu Đại Phúc sẽ đi theo tới đó, ngay cả khi cô ngủ Đại Phúc cũng nằm bò bên cạnh cô.
Nhưng mà thời gian dài, Đại Phúc không còn dính người như vậy nữa, thường xuyên lượn lờ khắp nơi, tuần tra căn nhà, đuổi chim đuổi chuột.
Đen như mực không có xương cốt, chui vào trong góc là tự động ẩn thân, thường không thấy được bóng dáng mèo, xuất quỷ nhập thần.
Mỗi ngày tới giờ ăn cơm, Diệc Thanh Thanh sẽ ở sân sau cao giọng gọi một tiếng, chỉ một lát sau không biết nó chui từ góc nào ra.
Những ngày nghỉ hè, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn vẫn luôn ở số 45 hẻm La Cổ, ngoại trừ mua sắm đồ dùng sinh hoạt, thời gian còn lại đều không bước ra cửa nửa bước, cuộc sống phong phú tự tại.
Mãi đến khi sắp kết thúc nghỉ hè, Vương Linh Linh và Tạ Thế Diễn từ Hải Thị trở về, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn mới ra cửa.
Lúc này tứ hợp viện đã hoàn toàn trang trí xong xuôi.
Đồ thiếu trong các phòng đều được thêm vào, vườn rau ở góc sân Tây Bắc đã trồng xong, chỉ có vườn hoa nhỏ ở góc sân Đông Bắc còn chưa kịp xử lý.
Nhưng mà cổng tò vò đi thông sang nhà số 44 được bọn họ dùng tấm ván gỗ cũ làm thành cửa khóa, buổi sáng mỗi ngày Diệc Thanh Thanh đều cùng Vân Cô Viễn đến hương đường số 44 dâng hương, sổ lưu niệm anh hùng nhân dân đã được cung phụng ở đấy.
Ngoài ra ở sân chính, Vân Cô Viễn còn làm một chiếc đu dây dưới tàng cây cho cô, không khác gì ở trong không gian của cô lắm.
Cả căn nhà đều lộ ra hơi thở cuộc sống, không kém tứ hợp viện trong không gian tùy thân của cô mấy.
Trước đó không lâu cô còn tự mình làm ít kim nguyên bảo, đặt lên quầy hàng nhỏ ở Âm Dương Các, để nó mang kim nguyên bảo lưu lạc khắp nơi, tìm kiếm người mua.
Không biết có phải vì kỹ năng Âm Dương Các chỉ có cấp 1 hay không, năng lực bán chẳng ra sao, đã mấy ngày rồi không có động tĩnh.
Ngoại trừ kỹ năng Âm Dương Các còn chưa có kết quả, kỳ nghỉ hè này, các hạng mục kỹ năng của Diệc Thanh Thanh đều có bước tiến nhảy vọt.
[Kỹ năng: Trù nghệ cấp 4-50%, chế nhang cấp 4-32%, xếp giấy cấp 4-32%, trung y cấp 3-98%, điều chế thuốc cấp 2-80%, nhạc cụ cấp 3-59%, hội họa cấp 3-60%, thư pháp cấp 3-61%, thực chiến cấp 2-12%, ngôn ngữ cấp 3-25%, gieo trồng cấp 3-10%, săn thú cấp 3-3%, may cấp 2-80%, chế tạo đồ gỗ cấp 1-55%.]
Ba kỹ năng cao nhất trù nghệ, chế nhang và xếp giấy mỗi môn tăng từ 10% đến hai mươi mấy %.
Kỹ năng trung y đã sắp đến giao điểm cấp 4, kỹ năng điều chế thuốc cũng sắp đột phá cấp 3.
Nhạc cụ, hội họa, thư pháp thì thời gian học tập ít hơn, tiến bộ cũng chậm hơn, bình quân mỗi môn tăng trên 10%.
Kỹ năng thực chiến đột phá cấp 2, sực lực của Diệc Thanh Thanh đã có thể hình thành võ lực không tệ.
Cuối cùng chính là kỹ năng ngôn ngữ thỉnh thoảng mới nhìn, cũng có tiến bộ không tệ, lại học tập ngôn ngữ mới.
Thậm chí ngay cả kỹ năng gieo trồng, kỹ năng may và kỹ năng chế tạo đồ gỗ đều vì cô sử dụng hằng ngày, tiến độ cũng tăng một ít.