Vì sao người khác có thể làm được, nhưng anh ta không được?
Tinh khí thần trong mắt Trần Chân hoàn toàn không còn.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Tống Hòa Mỹ ngượng ngùng trào phúng anh ta, dáng vẻ ủ rũ không muốn sống này, còn không bằng cao ngạo đáng ghét như trước đây!
“Chuyên ngành chính đứng thứ hai, công nghệ điều chế thuốc còn tốt hơn đa số mọi người đã thực sự không tệ, anh nên học được so với bản thân mà không phải luôn so với người khác! Tôi thấy anh nên chú ý tới bản thân mình nhiều hơn! Đều gầy nhô xương, quầng thâm mắt nhiều như vậy, cơ thể hỏng rồi học tập có ích lợi gì?”
Tuy giọng điệu nói chuyện của Tống Hòa Mỹ không tốt lắm, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nói những lời đứng đắn với Trần Chân.
Trần Chân rơi vào trong hoài nghi của bản thân, căn bản không chú ý tới những lời Tống Hòa Mỹ nói với anh ta.
Tống Hòa Mỹ thấy anh ta không có chút phản ứng nào, cơn tức dâng lên cao, cô ấy vất vả lắm mới tốt bụng một lần, người này làm sao vậy?
Dùng sức vỗ bả vai anh ta một cái: “Này! Lớp trưởng Trần!”
Trần Chân nhìn qua: “Hửm? Có chuyện gì ư?”
“Tôi nói anh nên chú ý tới sức khỏe của mình, không có sức khỏe thì sao có thể học đi đôi với hành, vì tổ quốc làm ra cống hiến to lớn cho sự nghiệp điều chế thuốc? Hơn nữa anh ủ rũ cúi đầu như vậy làm gì? Chuyên ngành chính đứng hạng hai, công nghệ điều chế thuốc hạng 10 rất kém sao? Chẳng lẽ không mạnh hơn anh thi đứng hạng hai một chuyên ngành trong học kỳ 1? Đôi mắt đừng nhìn chằm chằm người khác, so với người khác, nên so bản thân anh ấy, chỉ cần có tiến bộ hơn mình trong quá khứ thì nên vui vẻ!”
Tống Hòa Mỹ tức giận nói:
“Anh nhìn Thanh Thanh của chúng tôi xem, gương mặt hồng nhuận, thậm chí có chút kiều nộn như em bé, nộn đến mức có thể véo ra nước. Lại nhìn anh xem, khô quắt giống như ma, thực sự xin lỗi gương mặt cha mẹ anh cho anh, chà đạp nó cỡ nào!”
Tống Hòa Mỹ liên tục nói mấy câu, còn rất có đạo lý khiến Diệc Thanh Thanh suýt nữa bật cười, cô gái này quá tổn hại người ta.
Nhưng mà trạng thái của Trần Chân hiện giờ thực sự khiến người ta lo lắng, chị Mai tìm anh ta nói chuyện mấy lần đều không có kết quả.
“…” Gương mặt của Trần Chân hết xanh lại trắng, một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu: “Không thể nói lý!”
Sau khi nói xong thì đẩy đám người ra rời đi.
Khi đi đường đều uy vũ sinh gió.
Tống Hòa Mỹ vẫn thường không nói lời hay đối với anh ta, anh ta đều đã quen, đều tại lúc trước anh ta gây họa, phải chịu là đương nhiên.
Nhưng mà nói anh ta gầy khô như ma, anh ta không nhịn nổi.
Sao một cô gái có thể sử dụng cách so sánh như vậy!
Quá đả thương người!
Rõ ràng là anh ta chỉ hơi gầy một chút, tác phong gian khổ mộc mạc sao lại thành gầy như ma như vậy?
Anh ta không nhịn được nắm áo, người nào đó chính là thô tục!
Mặt anh ta như thế nào là có lỗi với cha mẹ?
Nghe nửa đoạn trước cô ấy nói, còn cảm thấy mặt trời mọc hướng tây, hình như là đang khen anh ta vậy nhỉ!
Những người khác nói thành tích của anh ta tốt, anh ta đều cảm thấy không chân thật, bởi vì thường ngày đã thích thổi phòng anh ta, lần này e rằng là e ngại tình cảm, ngầm cũng là chê cười anh ta.
Nhưng Tống Hòa Mỹ thì khác, cô ấy chưa từng nói lời hay với anh ta, thỉnh thoảng nói một lần, rất khó không khiến người ta tin.
Hơn nữa những lời cô ấy nói có chút đạo lý, so với bản thân nhiều hơn.
Đúng vậy, học kỳ này anh ta học được nhiều thứ hơn học kỳ 1, cho dù thành tích vẫn kém Diệc Thanh Thanh nhiều, nhưng đối với anh ta mà nói cũng là tiến bộ rất lớn!
Tống Hòa Mỹ vẫn có chút thông minh, chẳng qua lời nói không xuôi tai lắm, nể mặt nửa câu đầu cô ấy nói lời hay, Trần Chân quyết định không so đo với cô ấy.
Đợi cầm bài thi, khi về nhà chuyện đầu tiên anh ta làm là soi gương.
Lâu lắm rồi không soi gương, anh ta bị dọa sợ.
Hình như là quá “gian khổ mộc mạc”, nhưng mà “gầy như ma” vẫn là quá khoa trương!
…
Bên này Diệc Thanh Thanh ngay cả bài thi đều không cần lấy, bài thi mẫu dán lên bảng đen, chỉ đợi Vân Cô Viễn cầm bài thi sau đó rời khỏi trường với anh.
Thời gian nghỉ đông vốn ngắn hơn nghỉ hè, cộng thêm phải đến lễ đính hôn của Vương Linh Linh và Tạ Thế Diễn, còn phải dẫn Vân Cô Viễn về nhà ăn tết, thời gian thực sự hơi ít.