Lý Mộng Tuyết còn phải về thôn Hưởng Thủy với Cao Ứng Hòa, Tiền Lai Lai và Trần Chí Hòa cũng tính toán mùa đông này gặp mặt phụ huynh, định quan hệ ra.
Vì không chậm trễ mọi người về nhà, đám Vương Linh Linh sắp xếp thời gian đính hôn sớm, chính là năm ngày sau.
Thoạt nhìn vẫn còn mấy ngày, nhưng không thể vừa về là lễ đính hôn, không có chút thời gian chuẩn bị.
Cho nên đám Diệc Thanh Thanh bàn bạc xong, vé xe là mua tối hôm nay, sáng ngày kia đến Hải Thị, như vậy Vương Linh Linh còn mấy ngày chuẩn bị, đám Diệc Thanh Thanh cũng có thời gian chơi ở Hải Thị.
Lúc này cầm phiếu điểm xong phải chạy nhanh trở về thu dọn đồ, cô đã hẹn với đám chị em trước giờ ăn tối gặp nhau ở ga tàu hỏa.
Đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn một bữa no căng ở Tiệm Cơm Quốc Doanh bên cạnh ga tàu hỏa, sau đó mới lên xe lửa.
Thực ra hành lý của Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đã thu dọn gần hết trước tiên.
Bọn họ mua một ít đặc sản của Đế Đô, đặt ở trong không gian, đến lúc đó khi từ Hải Thị về Nam Bình lại lấy ra là được.
Đợi đến Hải Thị, lại mua ít đặc sản là được.
Chuyện khó nhất là Đại Phúc.
Lần này Diệc Thanh Thanh không thể đặt nó trong không gian tùy thân.
Trên xe lửa vẫn có biện pháp lén cho nó vào túi, chỉ cần nó phối hợp là được.
Sau khi về nhà cô sẽ lấy Đại Phúc ra, nuôi trong nhà cô tin cũng không có vấn đề gì, cha mẹ cô đều rất khai sáng, hơn nữa Đại Phúc thông minh như vậy, rất dễ khiến người ta thích.
Nhưng ở trên xe lửa cô không có biện pháp cho nó ăn, nó có thể trốn trong túi nhưng không thể ăn cơm trong túi.
Sau khi về nhà, cũng khó giải thích với cha mẹ cô cô mang Đại Phúc về kiểu gì.
Cô càng không thể để Đại Phúc ở lại Đế Đô một mình, cuối cùng chỉ có thể đặt nó trong tứ hợp viện ở không gian tùy thân.
Như vậy trong khoảng thời gian này tốc độ trưởng thành của nó sẽ chậm hơn chút, chuyện này có thể tiếp nhận.
Diệc Thanh Thanh đã cho nó uống thuốc tăng tuổi thọ mèo, sau này đúng hạn uống thuốc, còn có một đống thời gian chậm rãi lớn lên, chủ yếu là sợ nó ở trong không gian tùy thân nhiều sẽ khó chịu.
Không gian tùy thân thoạt nhìn không nhỏ, nhưng vẫn là không gian khép kín, ngoại trừ thực vật thì không có vật sống nào, đối với Đại Phúc mà nói không phải nơi thú vị gì.
Vì thế trong khoảng thời gian này cô cầu xin A Viễn, cùng nhau làm nhiều đồ chơi cho Đại Phúc, đặt trong không gian tùy thân.
Ngay cả đồ ăn cho mèo cũng đặc biệt nấu hơn một tháng, đặc biệt đặt cạnh nhau, dặn dò Đại Phúc mỗi ngày đúng hạn ăn theo số lượng định sẵn, lúc này mới yên tâm hơn.
Khi tới hơn bốn giờ chiều, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn xách theo hành lý tới ga tàu hỏa.
Lần này là tám người cùng đi, Cao Ứng Hòa cũng xin nghỉ, năm nay tính toán dẫn Lý Mộng Tuyết về nhà gặp người nhà.
Mọi người từ quê hương xuống nông thôn huyện Thiết Lĩnh, lại thi đỗ đại học Đế Đô, ngồi xe lửa đã quen cửa quen nẻo.
Hơn nữa lần này bọn họ vẫn là tám người, không nhàm chán chút nào, chẳng qua nghỉ ngơi trên xe lửa không tốt, hưng phấn lúc đầu qua đi mỗi người có chút mệt mỏi.
Diệc Thanh Thanh thì rất chờ mong Hải Thị.
Cô đã nghiên cứu gần hết bản đồ đánh dấu Đế Đô, điểm đánh dấu có thể tiếp xúc được, còn tương đối có lời cô đều đã thử cả, dư lại đều là địa điểm kém đánh dấu ngân hàng.
Như vậy cô lập tức không còn điểm đánh dấu gì có hứng thú, còn không bằng tích cóp điểm đánh dấu, coi như tích tiền.
Hơn nửa năm qua, tần suất đánh dấu của cô giảm đi nhiều, cô nhìn thoáng qua giao diện của hệ thống.
[Công đức: 212.]
[Điểm đánh dấu: 715.]
Mấy tháng trước có lẽ là thu hoạch vụ thu của thôn Hưởng Thủy, thu hoạch không tệ, Diệc Thanh Thanh được khen thưởng một ít điểm công đức và đánh dấu.
Chỉ nhìn điểm đánh dấu, thậm chí còn kém lúc trước cô đánh dấu bùa được mùa tiêu dùng, nhưng công đức càng thêm trân quý.
Tính ra còn có mấy tháng nay tế bái anh hùng nhân dân và thăng cấp kỹ năng đạt được, cô tích cóp được 712 điểm đánh dấu.
Đợi tới Hải Thị, cô cũng phải tìm một số địa điểm đánh dấu thú vị đánh dấu, hưởng thụ khoái cảm rút thăm trúng thưởng đã lâu không cảm nhận được.
Hải Thị cũng là thành phố lớn không thua kém Đế Đô, không biết có thể thu hoạch được gì?
Nam Bình cách Hải Thị gần, đám Diệc Thanh Thanh không cần giống đám Lý Mộng Tuyết vội vàng trở về như vậy, có thể ở Hải Thị thêm mấy ngày.