Vốn cũng biết mấy cô gái này đều có chủ ý của mình, cũng thực sự sắp chuẩn bị chuyện đính hôn của con gái, không thể phân ra nhiều tinh lực, lúc này mới từ bỏ.
Chẳng qua tuy từ bỏ mời bọn họ đến nhà ở, nhưng mời cơm là chuyện không thể thiếu.
Lần này đám Diệc Thanh Thanh không từ chối.
Mấy người ra khỏi ga tàu hỏa.
Hiện giờ ga tàu hỏa này là địa điểm đánh dấu tất phải đánh mỗi khi Diệc Thanh Thanh tới một thành phố mới.
Khi ra khỏi trạm, cô lập tức chú ý xung quanh, quả nhiên phát hiện được địa điểm đánh dấu ở ga tàu hỏa.
[Đánh dấu ở địa điểm đánh dấu ga tàu hỏa Hải Thị, nhận được một tấm bản đồ đánh dấu lập thể toàn cảnh Hải Thị.]
Phân tâm liếc nhìn bản đồ trong ba lô của hệ thống, Diệc Thanh Thanh ngầm vui vẻ!
Có thứ này, Diệc Thanh Thanh có thể nhân hai ngày này đánh dấu những địa điểm ở Hải Thị.
Cha Vương, mẹ Vương và cha Tạ mẹ Tạ lái một chiếc xe ô tô nhỏ tới, ở niên đại này có xe ô tô nhỏ, xem như là gia đình có tiền có thế.
Nhưng bọn họ có tám người, cộng thêm cha Vương mẹ Vương và cha Tạ mẹ Tạ, cùng với tài xế của hai nhà là tổng cộng 14 người.
Bác trai Vương nhanh nhẹn sắp xếp con gái lên xe nhà ông ấy, trai thì lên xe Tạ gia.
Đám Diệc Thanh Thanh muốn nói ngồi xe bus còn chưa kịp nói ra, lập tức lên xe.
Lý Mộng Tuyết ôm cô, Tiền Lai Lai ôm Vương Linh Linh, cha Vương ngồi ở ghế phụ, mẹ Vương ngồi cùng phía sau với bọn họ.
Diệc Thanh Thanh nắm lấy tay không an phận của Lý Mộng Tuyết, mặt dán sát vào lưng ghế vị trí điều khiển, im lặng lựa chọn đánh dấu.
[Đánh dấu ở địa điểm đánh dấu vị trí điều khiển ô tô của Vương gia, nhận được kỹ năng điều khiển ô tô.]
Đánh dấu nhiều, đánh dấu ở nơi nào ra cái gì cũng có thể đoán được đại khái.
Vị trí điều khiển ô tô cần 3 điểm đánh dấu có thể đánh dấu ra thứ gì?
Xác suất cao chính là kỹ năng điều khiển.
Lúc trước trên mấy chiếc máy kéo của công xã Đại Hưng cũng có, nhưng mà Diệc Thanh Thanh cảm thấy không cần thiết học lái máy kéo, qua mấy năm máy kéo kiểu cũ này cũng không còn.
Nhưng ô tô thì khác, sau này chỉ càng ngày càng nhiều, biến thành công cụ thay đi bộ mọi người thường thấy.
Mãi đến năm 2040, xe dùng nguồn năng lượng mới mới có khả năng xuất hiện, dần thay thế ô tô hiện giờ.
Diệc Thanh Thanh không biết mình còn có thể sống đến năm 2040 hay không, dù sao cô đời này, phương tiện giao thông thường thấy nhất là xe đạp và ô tô, đánh dấu sớm cũng có chỗ tốt.
Xe vẫn luôn đi đến nhà Vương Linh Linh, một loại căn nhà nhìn rất là Tây, vô cùng xinh đẹp.
Cơm trưa là ăn ở nhà Vương Linh Linh, ăn xong ngồi chơi một lát, Vương Linh Linh lập tức dẫn bọn họ đến nhà khách bên cạnh.
Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai và Trần Chí Hòa đều là người Hải Thị, Tiền Lai Lai và Trần Chí Hòa đều về nhà, cuối cùng chỉ còn lại Lý Mộng Tuyết, Cao Ứng Hòa, Vân Cô Viễn và Diệc Thanh Thanh ở nhà khách.
Diệc Thanh Thanh nghĩ tới lát nữa có thể có không gian tư nhân nghiên cứu bản đồ Hải Thị mới đánh dấu, nên nói:
“Căn phòng này còn rất rộng, hay là chúng ta mỗi người ở một phòng đi?”
Lý Mộng Tuyết cũng là người có bàn tay vàng nên có ý này: “Được thôi, nửa đêm tôi đạp chăn, ngủ cùng nhau sợ khiến cô bị cảm!”
Làm khó cô ấy còn tìm lý do tự mình hiểu lấy.
Cao Ứng Hòa và Vân Cô Viễn vốn không quá thân, đương nhiên là tách ra ở hai phòng.
Dù sao ở trên xe lửa không được nghỉ ngơi tốt, buổi chiều mọi người không có tinh lực đi ra ngoài.
Bọn họ đã hẹn nhau trước sau đó buổi chiều đều về phòng mỗi người ngủ bù, buổi tối đến tiệm cơm bên cạnh nhà khách ăn cơm, nghĩ ngơi xong ngày mai sẽ ra ngoài chơi.
Diệc Thanh Thanh vào phòng mình, thực ra là cô không quá mệt, khóa trái cửa xong thì vào không gian tùy thân, đến phòng bản đồ cất bản đồ Đế Đô đi, đổi thành bản đồ Hải Thị.
Đại Phúc theo đuôi cô tiến vào, nhìn thấy món đồ chơi mới đôi mắt đều sáng lên, lúc trước nó chưa từng tới phòng này.
Luôn cảm thấy trên đầu vật nhỏ kia có lá con đang dụ dỗ nó, móng vuốt của nó hơi ngứa, rất muốn kéo một cái.
“Răng rắc!”
Thanh Thanh nghe thấy tiếng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với con mèo đen nào đó, dưới móng vuốt của nó còn có chân của mô hình bị nó kéo gãy.
Đại Phúc: …
Nó đảm bảo nó chỉ chạm nhẹ một cái, đều tại thứ này quá yếu ớt, chạm vào là gãy.
“…” Diệc Thanh Thanh xách đầu sỏ gây tội nào đó lên: “Đại Phúc, em là mèo đen, không phải Husky, đừng học người ta phá nhà!”