Còn cả bạn tốt gì đó nữa, vay 100 tệ đều khó xử như thế, còn nói lời hay là tính lãi, viết giấy vay nợ.
Chẳng trách sống chết không chịu cho 500 tệ, chắc chắn là mượn đều không mượn nổi!
“Hạn cho mày trong vòng 3 ngày phải đưa tiền cho bọn tao, qua thời gian này thì không phải là con số này. Mày cũng đừng nghĩ tới việc chạy, mỗi ngày tao đều tới theo dõi mày! Hơn nữa ga tàu hỏa còn có người tao quen, còn thiếu bao nhiêu thì nhanh nghĩ biện pháp kiếm đi, dù sao 400 tệ này không phải là con số nhỏ!”
Chu Thục Trinh nói xong, còn bĩu môi đánh giá Cao Ứng Hòa từ trên xuống dưới một lần, lắc đầu, chắp tay sau lưng rời đi.
Cuối cùng cũng có thể lấy được tiền từ tay món hàng lỗ vốn này!
Chu Thục Trinh vừa rời đi, đám người xem náo nhiệt cũng lục tục rời đi, đau khổ trên gương mặt Lý Mộng Tuyết lập tức tan thành mây khói, cười vô cùng sung sướng:
“Ha ha, cô phối hợp thực sự tốt quá! Thực sự không hổ là chị em tốt của tôi, quá ăn ý!”
“Đương nhiên, cô vừa động là tôi biết ngay cô muốn làm gì, tôi dám cam đoan trên đời này không có người nào hiểu cô hơn tôi đâu.” Diệc Thanh Thanh đắc ý nói.
Những lời này của cô còn nói đủ hơn nam chính!
Cuốn sách màu vàng là quyển sách lấy Lý Mộng Tuyết làm trung tâm, tuy không phải nhất cử nhất động của cô ấy đều được viết kỹ càng tỉ mỉ, nhưng chuyện mấu chốt trong cuộc đời cô ấy đều được lưu lại, càng là chuyện đặc sắc càng viết tường tận.
Diệc Thanh Thanh là độc giả của quyển sách này, trong chuyện tương đối mấu chốt có thể nắm giữ chính xác ý nguyện và tâm lý của cô ấy, đánh phụ trợ tốt nhất cho cô ấy, hay là kịp thời trợ giúp.
“Ha ha, vậy cô đoán xem bây giờ tôi muốn làm gì?” Lý Mộng Tuyết cho rằng Diệc Thanh Thanh đang nói đùa.
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn cuốn sách màu vàng, hiện giờ dao động cảm xúc của đồng chí Lý Mộng Tuyết không quá rõ ràng, trong cuốn sách màu vàng viết:
“Lý Mộng Tuyết nghĩ thầm, hôm nay giải quyết được phiền phức lớn, rất vui, cần phải mời đám chị em một bữa chia sẻ niềm vui. Loại cơ hội cô ấy tán tài này không thường có, sao Thanh Thanh có thể đoán được?”
“Tôi đoán, cô chuẩn bị đi tìm Lai Lai, Linh Linh…”
Lý Mộng Tuyết kinh ngạc đến mức đôi mắt trợn to, không phải là thực sự đoán trúng đấy chứ?
Đầu óc của Thanh Thanh là Nữ Oa tỉ mỉ niết ra sao?
Thông minh như vậy!
Diệc Thanh Thanh tạm dừng một lát, mới tiếp tục nói: “… Sau đó mời đồng chí Trần Chí Hòa viết thư đoạn tuyệt cho con!”
“…” Lý Mộng Tuyết lắc đầu, cười vô cùng càn rỡ: “Không phải, tôi là quá vui, tính toán mời các cô đi ăn một bữa ngon! Ha ha, mạnh miệng hơi sớm rồi?”
Tuy tìm đồng chí Trần Chí Hòa giúp viết thư đoạn tuyệt đúng là ý kiến hay, nhưng cô ấy không có khả năng thừa nhận!
Đợi mấy người ăn cơm sáng xong, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn phụ trách tìm Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai, còn có đối tượng của bọn họ tới đây.
Lý Mộng Tuyết và Cao Ứng Hòa thì cùng nhau chạy mấy tiệm cơm, mua đồ ăn ngon, sau đó tìm một nhà khách khác thuê một gian phòng.
Là vì muốn ở nơi này ăn cơm nói chuyện tương đối bí mật, tránh cho bị người ngoài nghe được, cành mẹ đẻ cành con.
Cuối cùng tám người tụ tập một phòng, vẻ mặt Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai tò mò:
“Mộng Tuyết, cô mau nói đi, có chuyện gì thế? Không phải là cô nói hôm nay muốn đi dạo phố mua đồ với đồng chí Cao, không tụ tập với chúng tôi sao? Sao lại đột nhiên thay đổi? Trên đường đi có hỏi Thanh Thanh, nhưng mà cô ấy không chịu nói, tò mò chết chúng tôi!”
“Chuyện này cũng không phải là tôi không chịu nói, là đồng chí Đại Kim Hoa của chúng ta mãnh liệt yêu cầu tôi không được để lộ ra trước, cô ấy muốn đích thân công bố!” Diệc Thanh Thanh nhanh chóng nói.
Đồng chí Đại Kim Hoa vẫn còn đang hưng phấn đấy!
Cô ấy thân là nữ chính nghẹn mọi chuyện lâu như vậy, hôm nay có cơ hội phát tiết thực sự là làm khó cô ấy.
“Khụ khụ!” Đồng chí Lý Mộng Tuyết khụ một tiếng, mở miệng nói: “Hôm nay có người tới tìm tôi gây phiền phức!”