“Cái gì? Người nào? Ở đâu? Mấy người? Cô có chịu thiệt hay không?” Tiền Lai Lai liên tục hỏi một đống, còn xoay Lý Mộng Tuyết trái phải sợ cô ấy bị thiệt.
Lý Mộng Tuyết xua tay nói: “Tôi không sao, là mẹ tôi biết tôi đã trở về, tới nhà khách tìm tôi, bà ta lại muốn bán tôi lần nữa.”
“Cái gì? Sao bà ta có thể như vậy! Mộng Tuyết, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp đối phó bà ta đi! Bốn đóa Kim Hoa chúng ta là một thể, bà ta đừng mờ bắt nạt cô! Chúng tôi đều làm hậu thuẫn cho cô!” Vương Linh Linh vỗ mạnh bàn, hùng hổ nói.
“Đúng vậy, cô có ý tưởng gì không? Tổ ‘thoát khỏi người lòng dạ xấu xa’ của chúng ta hành động, cùng nhau giúp cô giải quyết chuyện này!” Tiền Lai Lai còn chờ mong một cách kỳ lạ.
Kể từ sau hành động bắt chuột, hành động phượng hoàng lột da và hành động bắt trộm, cuối cùng bốn đóa Kim Hoa bọn họ cũng nghênh đón nhiệm vụ hành động mới:
“Thoát khỏi người lòng dạ xấu xa!”
Trong lòng lập tức dâng trào nhiệt huyết: “Thế nào, cái tên này hay đúng không?”
“Đặt tên rất hay!” Lý Mộng Tuyết gật đầu: “Nhưng mà chuyện này tôi đã cơ bản giải quyết xong, tìm các cô tới là muốn nói cho các cô nghe chuyện tôi phát huy rất tốt hôm nay, ha ha!”
“Hả?” Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh đột nhiên cảm thấy không thoải mái, vì sao chị em đánh lộn không gọi bọn họ?
Đúng là đáng tiếc!
Lý Mộng Tuyết mặt mày hớn hở kể tỉ mỉ chiến tích của cô ấy sáng hôm nay.
“Thanh Thanh, lúc ấy cô đang làm gì? Sao có cảm giác cô không có chút động tĩnh nào vậy?” Tiền Lai Lai nghe Lý Mộng Tuyết nói được nửa, trong đầu chỉ có ý nghĩ này.
“Tôi cắn hạt dưa, xem diễn!” Diệc Thanh Thanh thành thật nói.
“Cái gì?” Tiền Lai Lai sửng sốt.
“Thanh Thanh tin tưởng một mình tôi có thể giải quyết được Chu Thục Trinh, nên yên tâm ở bên cạnh nhìn. Ha ha, quá nghiện, sau đó tôi còn giả nghèo vay tiền cũng không thông báo trước cho bọn họ, nhưng bọn họ không để lộ chút nào, Thanh Thanh diễn tốt nhất!”
Lý Mộng Tuyết nói xong còn một mình tái hiện tình cảnh lúc ấy.
“Hay!” Tạ Thế Diễn nhiệt tình vỗ tay: “Diễn hay, diễn tốt quá!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô có tội, đều tại hiệu ứng bươm bướm của cô, khiến hai người thích diễn là Lý Mộng Tuyết và Tạ Thế Diễn đều vào đại học Đế Đô, không đến học viện điện ảnh tỏa sáng!
“Nếu chúng tôi ở đó, còn có thể diễn được một chút, haizz.” Vương Linh Linh tiếc hận nói.
“Thanh Thanh nói không sai, cô muốn viết thư đoạn tuyệt cần phải cố gắng ít để lại lỗ hổng, đoạn tuyệt khả năng bọn họ lấy tình thân và hiếu đạo áp chế cô. Vẫn nên để Chí Hòa xem cho cô đi, anh ấy học pháp luật, rất giỏi trong phương diện này.” Tiền Lai Lai nghe xong kiến nghị.
Trần Chí Hòa cũng gật đầu: “Loại chuyện này thực sự cần làm cẩn thận, tránh cho để lại hậu hoạn.”
Lý Mộng Tuyết vốn dĩ đã nghĩ tới chuyện này:
“Được, bây giờ anh nghĩ giúp tôi đi, Chu Thục Trinh nói là trong vòng 3 ngày đưa tiền cho bà ta, tôi tính toán đến ngày cuối cùng mới đưa, tránh cho bà ta cảm thấy tôi có nhiều tiền lại công phu sư tử ngoạm. Đến lúc đó tôi sẽ nói, đều là tìm mọi người vay.”
Cô ấy tìm giấy bút đưa cho Trần Chí Hòa, anh ta viết nháp trước, mọi người lại tham mưu một lúc lâu, đều nghĩ tới các mặt cuối cùng mới viết ra một tờ giấy khác, viết làm hai bản.
Mấy người ước định xong, đến lúc đó khi đi ký thư đoạn tuyệt, mọi người sẽ đi cùng cô ấy.
Bọn họ không đi vào chỉ đợi ở bên ngoài, nếu cô ấy đi vào mãi mà không đi ra, thì nói lên không quá thuận lợi, bọn họ sẽ lao vào chi viện.
Đợi tiễn đám Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai xong, đám Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết cũng trở về nhà khách kia.
Khi chuẩn bị tiến vào phòng mình, bỗng nhiên Diệc Thanh Thanh ngẩng đầu gọi Lý Mộng Tuyết lại:
“Thế nào? Hôm nay tôi đoán đúng rồi đúng không?”
Nói xong thì cười đắc ý, cũng không đợi Lý Mộng Tuyết trả lời đã vào phòng đóng cửa lại.
Lý Mộng Tuyết: “…”
Đáng ghét!
Thua!
Ngày hôm sau, Diệc Thanh Thanh đi ra cửa hội hợp với đám Lý Mộng Tuyết ăn cơm sáng, vừa thấy Lý Mộng Tuyết thì sợ ngây người:
“Mộng Tuyết, cô đến mức này sao? Hôm qua hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ à? Vành mắt đen xì như vậy, cũng quá khoa trương rồi!” Chẳng lẽ đứa nhỏ này là vui đến mức choáng váng.
“Ha ha, bị lừa đúng không? Đây là tôi cố ý trang điểm, sáng sớm tôi nhìn thấy Chu Thục Trinh ngồi xổm ở lề đường ấy! Bà ta là sợ tôi chạy mất không lấy được tiền, hai ngày này tôi phải trang điểm như vậy, khiến bà ta nhìn xem tôi kiếm được tiền gian nan cỡ nào, thương gân động cốt ra sao, tránh cho bà ta lại đổi ý.”