“Đúng vậy, mẹ cháu luôn dặn dò mãi bảo cháu nhận được đồ thì phải hồi âm, hôm nay tan làm cháu sẽ viết. Nhất định khiến bà ấy yên tâm, cháu ở nông thôn rất tốt, mấy thím trong tổ cũng chiếu cố cháu, đặc biệt là thím Quế Hoa, còn học được nhiều tri thức về trồng trọt.” Diệc Thanh Thanh cười nói.
Những lời này lập tức khiến Lâm Quế Hoa cười híp mắt.
Có thím trong tổ nói:
“Miệng của thanh niên trí thức Tiểu Diệc thật ngọt, còn ngọt hơn nước đường đỏ, nói khiến trái tim người ta cảm thấy ngọt ngào, cũng rất xuôi tai.”
“Còn không phải ư.” Mấy thím khác cũng phụ họa.
“Ha ha, vậy cháu nhiều lời một chút, cho mấy thím không cần bỏ tiền cũng nếm được vị ngọt.” Diệc Thanh Thanh vui đùa.
Bên tổ phụ nữ số 1 này mỗi người cười tươi y như hoa, khiến những tiểu đội khác đều nhìn qua bên này.
“Hừ, khoe khoang gì chứ?” Lưu Xuân Hạnh hừ lạnh một tiếng.
Hôm nay Vương Linh Linh cách Lưu Xuân Hạnh gần, nghe thấy rõ được lời cô ta nói, cau mày nhìn cô ta một cái.
Nhưng mà cô ấy không nói gì, chẳng qua nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu, cũng may ngày mai đến trong huyện sẽ nhận được tin tốt.
“Anh Vân, lần nào anh ngồi dậy cũng nhìn bên đó một cái, bên đó có gì đẹp sao?” Cao Bắc Trụ con trai út nhà trưởng thôn đang tuổi mới lớn, từ lúc thấy Vân Cô Viễn lên núi ném một que gậy vót nhọn trúng con thỏ xong, thì sùng bái Vân Cô Viễn gọi anh là anh Vân.
Tuy Vân Cô Viễn không để ý tới cậu ta, nhưng cậu ta lại lấy Vân Cô Viễn làm tấm gương, còn ngộ ra được đạo lý từ người Vân Cô Viễn, cao thủ chân chính luôn khiêm tốn còn ít nói.
Trong khoảng thời gian này cậu ta vẫn luôn khống chế nói chuyện, nhưng lần này cậu ta thật sự không nhịn được.
Vân Cô Viễn thu liễm bóng dáng tràn ngập sức sống kia vào đáy lòng, lạnh lùng nói với Cao Bắc Trụ một câu:
“Làm việc!”
“Được rồi!” Cao Bắc Trụ lập tức vui vẻ, đây là câu nói đầu tiên trong hôm nay anh Vân nói với cậu ta, còn là hai chữ, cần phải nghe!
Trưởng thôn Cao Vi Dân đau đầu nhìn con trai mình một cái, bảo cậu ta chăm chỉ học tập, cậu ta sống chết không chịu, nói cậu ta không học nổi.
Ông ấy nghĩ để cậu ta xuống ruộng biết được khổ cực khi làm nông sẽ hiểu ra, không nghĩ tới cả ngày cậu ta đi theo sau một thanh niên trí thức, làm việc cũng không nói mệt.
Nếu không phải tuy thanh niên trí thức Vân này trông đẹp trai nhưng thật ra là đàn ông, ông ấy còn nghĩ con trai mình coi trọng người ta.
Sao cả nhà ông ấy, con trai con gái đều bị thanh niên trí thức mê hoặc như thế?
Không nghĩ ra!
Con trai thì như vậy, nhưng thanh niên trí thức Vân nhìn là người có bản lĩnh, nói không chừng đi theo anh còn có thể học được thứ tốt.
Nhưng mà con gái thích thanh niên trí thức Lư kia, ông ấy nhìn kiểu gì cũng không yên tâm, luôn cảm thấy không thích hợp.
Nhưng con gái và vợ ông ấy đều nói, ông ấy nhìn kiểu gì cũng không yên tâm, luôn cảm thấy không thích hợp.
Nhưng con gái và vợ ông ta đều nói tốt, còn nói ông ấy là cha vợ nhìn con rể, nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt, ông ấy cũng không nói lời phản bác, thật sự là sốt ruột muốn chết.
Nghĩ như vậy, ông ấy lại liếc mắt nhìn thanh niên trí thức Lư xui xẻo kia.
Không cẩn thận thấy được con gái mình đưa nước cho anh ta, trái tim của cha già lập tức vỡ nát đầy đất:
“Mọi người làm việc của mọi người đi! Đừng kéo dài công việc nữa!”
Bị Hứa Đông Mai vợ ông ấy trừng một cái, Cao Vi Dân cũng không cúi đầu, ông ấy chính là cảm thấy chướng mắt vẻ mặt giả dối đó của thanh niên trí thức Lư.
“Quế Hoa, bà nói xem sao lão Cao y như đứa bé như vậy, con gái lớn rồi không được gả chồng ư? Thanh niên trí thức Lư này vẫn luôn ở tiểu đội của tôi, tôi nhìn chằm chằm như vậy, là người thành thật ổn trọng, con gái cũng thích, sao Cao Vi Dân lại không đồng ý?” Hứa Đông Mai tức giận nói với bạn thân của mình.
“Bà đừng sốt ruột, nhìn thêm một thời gian đi, Tiểu Hương chỉ mới 18 tuổi, còn có thể đợi thêm 2 năm, hơn nữa Cao Vi Dân chỉ muốn tốt cho Tiểu Hương mà thôi.” Lâm Quế Hoa trấn an bà ấy.
Diệc Thanh Thanh ở bên cạnh nghe những lời này cũng gật đầu, đúng là như vậy, vẫn là đôi mắt của trưởng thôn sắc bén, không có chứng cứ dựa vào trực giác có thể nhìn ra Lư Tiên Tiến không phải người tốt.
Lâm Quế Hoa nhìn thấy Diệc Thanh Thanh cũng gật đầu, đùa cô: “Thanh niên trí thức Tiểu Diệc gật đầu làm gì? Cháu còn ít hơn Tiểu Hương một tuổi đấy!”