Diệc Thanh Thanh giả vờ không nghe hiểu:
“Cháu cảm thấy thím Quế Hoa nói đúng, kết hôn ấy à, không thể quá sớm. Con gái phải sau 20 kết hôn sinh con mới tốt cho cơ thể, còn ít tuổi cơ thể chưa phát dục xong, sinh con vô cùng nguy hiểm!”
Kéo dài 2 năm, Lư Tiên Tiến chắc chắn không đợi được lâu như vậy, nói không chừng sẽ thất bại?
Nhưng mà cô không nói thẳng là nhân phẩm của Lư Tiên Tiến có vấn đề, chủ yếu là cô không có chứng cứ, Lư Tiên Tiến vẫn luôn giả làm người tốt, không soi mói được gì.
Quan trọng là nhìn Cao Tiểu Hương thích Lư Tiên Tiến đến tận xương tủy, lời người khác nói cô ấy chưa chắc nghe lọt, nếu cô gây khó dễ từ giữa không cẩn thận còn hỏng việc.
“Còn có cách nói này sao?” Hứa Đông Mai nghi ngờ hỏi.
Diệc Thanh Thanh lấy ra cớ cũ:
“Trước khi cháu xuống nông thôn không phải sinh bệnh, ở bệnh viện hai ngày sao? Nghe chị y tá trong bệnh viện nói, có người 16 tuổi ở nông thôn kết hôn, vẫn luôn không có con bị nhà chồng ghét bỏ không sinh được con. Sau này kiểm tra ra kết hôn quá sớm mới hại cơ thể thành ra như vậy, vẫn là sau 20 tuổi kết hôn đảm bảo nhất.”
Nghe Diệc Thanh Thanh nói nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời Hứa Đông Mai cũng chần chừ.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy nói như vậy hẳn là đủ, ít nhất để lại chút bóng ma trong lòng vợ trưởng thôn, có lẽ có thể chậm lại thời gian kết hôn của Cao Tiểu Hương và Lư Tiên Tiến.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, hình như gần đây Lư Tiên Tiến luôn cố ý hỏi thăm tình hình trong nhà thanh niên trí thức mới.
Tuy anh ta không hỏi thẳng, nhưng mấy câu như “phiếu xe đạp còn có thể kiếm được, sao trong nhà có thể để cô xuống nông” cô chính tai nghe được anh ta nói hai lần, lúc thì hỏi cô lúc thì hỏi Vân Cô Viễn.
Bên Lý Mộng Tuyết, trong cuốn tiểu thuyết hai ngày này cũng có ghi lại, Lư Tiên Tiến hỏi cô ấy:
“Công điểm không đủ dùng, trong nhà có thể trợ giúp cô tiêu dùng ở nông thôn sao?”
Sau lưng cô không thấy không biết còn hỏi người khác hay không.
Hai chữ “trong nhà” này, anh ta lặp lại với tần suất quá cao.
Lại liên tưởng tới chuyện anh ta làm trong tương lai trong sách, không khó đoán thực ra anh ta đang lựa chọn đối tượng ra tay, Cao Tiểu Hương chỉ là lựa chọn đầu tiên của anh ta.
Giữa trưa tan làm xong, Diệc Thanh Thanh lập tức chạy tới bên tiểu đội 6, trước khi đám xã viên nam tan làm:
“Chú Hữu Căn, buổi chiều chú nhớ tới giúp cháu làm cửa sau và tường đất phần trăm nhé!”
“Chú nhớ rồi, về nhà ăn cơm xong sẽ đi kéo bùn cho cháu.” Triệu Hữu Căn vẫy tay nói.
“Vậy chú nhớ để bụng ăn cơm nhé, lần trước chú xây bếp sửa mái cho cháu cháu còn chưa mời chú ăn cơm, tối hôm nay cháu sẽ nấu bù!” Diệc Thanh Thanh cười nói: “Chuyện khác thì không nói, thịt sẽ đủ!”
“Ồ, thanh niên trí thức Tiểu Diệc, nỡ tiêu như vậy ư? Hay là chú cũng đi giúp đỡ, kiếm ít thịt ăn?” Có hương thân trêu ghẹo nói.
Diệc Thanh Thanh liên tục lắc đầu, vẻ mặt từ chối:
“Chuyện này thì không được, quá nhiều người sẽ ăn sập cháu mất, mời chú Hữu Căn và ông Triệu đã là cực hạn của cháu rồi!”
Ông Triệu là lão thợ mộc, cô đã đặt hai cánh cửa rắn chắc chỗ ông ấy, cũng là hôm nay tới lắp.
Sau khi nói xong còn nói với Triệu Hữu Căn: “Chú Hữu Căn, cháu đi trước đây!”
Sau đó như sợ người ta đuổi theo, vội vã chạy mất.
“Ha ha!” Các hương thân đều bị Diệc Thanh Thanh đùa cười tươi như hoa: “Thanh niên trí thức Tiểu Diệc đúng là người thành thật!”
“Anh Vân, anh Vân?” Cao Bắc Trụ vỗ bả vai Vân Cô Viễn: “Anh nhìn gì thế? Sao không đi nữa? Không phải anh nói muốn lên núi đi săn ư?”
Vân Cô Viễn rời mắt: “Không có gì.”
Diệc Thanh Thanh vội vã chạy đi không phải là vì sợ bị người khác đuổi theo, cô chỉ đùa một chút với mấy hương thân mà thôi, chủ yếu là muốn vội vàng đi lên núi.
Cô nhìn thoáng qua giao diện của hệ thống.
[Điểm đánh dấu: 19.]
Xuống nông thôn đã sắp nửa tháng, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn chịu đựng không dùng điểm đánh dấu, chính là vì đợi trong đội nghỉ đánh dấu một lần cho thống khoái.
Trong khoảng thời gian này ngoại trừ không học kỹ năng chế tạo đồ gỗ, những kỹ năng khác đều có tiến bộ nhảy vọt.
Đặc biệt là kỹ năng thi đại học, thành công tăng tới cấp 2, ngay cả kỹ năng gieo trồng cũng tiến bộ vượt bậc, đã cùng các hương thân trồng đủ loại rau ở đất phần trăm.