Vì đề phòng con gái làm việc ngốc, Triệu Hương Lan nói rõ cho cô.
Diệc Thanh Thanh không nghĩ tới, cha mẹ đều đã nghĩ kỹ vấn đề phân chia tài sản và dưỡng lão sau này.
Hơn nữa điều kiện này là hoàn toàn nghiêng về cô, cho dù là nhà nào có con trai, đều sẽ không nghiêng về phía con gái như vậy, xử lý mọi việc công bằng đã rất tốt.
“Mẹ… Sao mẹ tốt như thế!”
“Vô nghĩa, con là miếng thịt rơi từ người mẹ xuống, không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai?” Triệu Hương Lan tức giận nói.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy trong lòng ấm áp, lại cảm thấy mình bất hiếu, cha mẹ đều dốc sức suy nghĩ vì cô như vậy, cô lại lo trước lo sau, che giấu, luôn khiến bọn họ lo lắng.
Không thể nói lời thật, nhưng mà có một số lời nói có lẽ nói ra hẳn là không có vấn đề lớn, chủ yếu là cô luyến tiếc cha mẹ cô cẩn thận cân bằng quan hệ trong nhà, ước gì có thể móc hết mọi thứ ra cho đám nhỏ.
“Mẹ, hiện giờ cha mẹ có thể bắt đầu dưỡng lão, không cần nghĩ tới chuyện tiết kiệm tiền cho con, nhà ở con có thể tự mình kiếm! Tiền của cha mẹ, cha muốn trợ cấp cho nhà anh trai thì trợ cấp cho bọn họ, con sẽ không có ý kiến. Chuyện dưỡng lão con cung có thể hoàn toàn gánh vác, mẹ và cha thích thế nào thì thế đó!”
Những lời này của Diệc Thanh Thanh khiến trong lòng Diệc Thanh Thanh cẩm thấy vô cùng ấm áp, nhưng mà con gái tri kỷ như vậy cũng phải giáo dục!
“Nói mấy lời ngốc nghếch gì thế! Xử lý mọi việc công bằng, nhà này mới không xảy ra chuyện! Nếu không thời gian dài, tình cảm tốt tới mấy cũng bị diệt sạch không còn! Đây là con nên lấy, con không cần cha mẹ thực sự đều cho anh trai con, như vậy không phải vì tốt cho thằng bé, mà là hại thằng bé!
Con đều nói là không thể chiều mà! Con tốt bụng chiều thằng bé một lần hai lần, lần thứ ba thằng bé sẽ quen. Đến lúc đó con thỉnh thoảng không chiều thằng bé, trái lại thằng bé sẽ nói con không phải!
Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, đừng hào phóng một cách mù quáng!
Hơn nữa con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Mẹ và cha con cũng không cần số tiền này, lấy ra chi viện cho gia đình nhỏ của các con trước, sau này già rồi không làm nổi, các con lại chiếu cố cha mẹ là được. Đổi sang cách nói của con, như vậy cũng gọi là đầu tư!
Cha mẹ không đầu tư chút nào, sao có thể yên tâm thoải mái để con gái dưỡng lão chứ? Trừ phi con không muốn nuôi cha mẹ!”
Những lời này vang lên, Diệc Thanh Thanh cũng tỉnh ngộ.
Vẫn là mẹ cô suy nghĩ thấu đáo, an lon gạo, thù gánh gạo, cô tự thấy mình tay cầm hệ thống đánh dấu, còn có nhiều kỹ năng như vậy, tương lai sẽ không cần phát sầu vì tiền tài, cũng không muốn cha mẹ phân chia rõ ràng với anh trai trong vấn đề tài sản như vậy, nguyện ý chịu thiệt một chút cho nhà anh trai sống tốt một chút, nhưng không nghĩ tới làm như vậy sẽ có tai họa ngầm.
Cô vốn muốn tìm một cái cớ nói cho mẹ già cô khi mình ở nông thôn, đã cầm đồ săn được đến chợ đen, hiện giờ đã có mấy ngàn tệ tiền tiết kiệm, bảo bọn họ đừng để ý tới mình, tự cô tích cóp được tiền.
Hiện giờ cô không nói nên lời những lời này, nói và không nói kết quả đều giống nhau, mẹ của cô nên cho cô vẫn sẽ cho cô.
“Mẹ, thế này đi, con cũng không nói chuyện cha mẹ tùy ý phân chia tiền tài nữa, số tiền này mẹ và cha tích cóp cho con, dựa theo cách nói của mẹ, tích cóp mấy năm góp ra 1000 tệ, đến lúc đó con sẽ mua nhà ở Đế Đô. Con cầm tiền dưỡng lão cho cha mẹ là chuyện đương nhiên, cha mẹ không thể từ chối!”
Diệc Thanh Thanh tạm thời thuận theo ý bọn họ.
Cô tính toán đến lúc đó lấy số tiền này, cộng lại một ít mua căn nhà ở đoạn đường tốt một chút cho cha mẹ, già rồi tuy có con trai con gái dưỡng lão, vẫn không thoải mái bằng trong tay mình có tiền tiêu tùy thích.
“Không từ chối không từ chối! Mẹ và cha con đều đã bàn bạc xong, đến lúc đó cha mẹ sẽ mỗi năm đổi một nhà, năm nay ở nhà con, sang năm ở nhà anh con!” Triệu Hương Lan nói.