“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con hiểu rõ mà.”
Tô Thải cũng là người thông minh, đương nhiên nghe ra được đạo lý bên trong.
Mẹ chồng vì em chồng suy nghĩ nhiều như thế, rất hâm mộ cô em chồng có được người mẹ suy nghĩ vì mình như vậy.
Nhưng mà cô ấy cũng không có không vui, hay là cảm thấy làm mẹ nên thiên vị con trai, đưa càng nhiều đồ hơn cho con trai.
Trái lại cảm thấy mình có thể gả vào gia đình như vậy, các con gái của mình có được bà nội biết lý lẽ, không trọng nam khinh nữ như vậy vô cùng may mắn.
Cô cũng không cảm thấy đồ của cha mẹ nên là của con, sau khi thành gia lập nghiệp xong, nên là con cái phụng dưỡng người già, mà không phải nhớ thương đồ của người già.
Đồ của hai vợ chồng, bọn họ nguyện ý cho ai thì cho, cho nên lúc trước mẹ chồng và cha chồng nói toàn bộ tiền lương của bọn họ dùng để ủng hộ em chồng đi học, còn có của hồi môn, cô ấy không phản đối chút nào.
Huống hồ khi mới kết hôn, mẹ chồng và cha chồng đã cho cô ấy và chồng đủ nhiều, cô ấy là người tái hôn, khi kết hôn còn long trọng hơn lần đầu, bọn họ không nợ cô ấy cái gì, khi sinh con cũng giúp đỡ nhiều, như vậy là đủ rồi.
Cô ấy ở trong nghịch cảnh như vậy đều hiểu ra được đạo lý, mọi chuyện cần tự mình tự lập mới được.
Tự mình xây tường đổ, cùng lắm thì xây lại lần nữa, vẫn có thể che mưa chắn gió, núi dựa vào chạy mất, như vậy mới là tuyệt vọng, bởi vì không biết tìm đâu ra một ngọn núi như thế.
Chỉ có đồ tự mình kiếm được mới là kiên định nhất, có cơ hội bày ra trước mắt, không tranh thủ đúng là kẻ ngốc.
Tô Thải nắm lấy tay Diệc Thanh Thanh nói:
“Em gái, em nói cẩn thận cho chị nghe bí quyết mua nhà được không, chị sẽ suy nghĩ thật cẩn thận. Em yên tâm đi, nếu tương lai thực sự kiếm lời, chị dâu cho em bao lì xì lớn, nếu thiệt thì cho em bao lì xì nhỏ. Tóm lại chị và anh trai em đều rất cảm ơn em có cơ hội như vậy có thể nghĩ tới anh chị, giống như em nói, đầu tư đều sẽ có nguy hiểm, muốn kiếm tiền là bọn chị, cho nên nguy hiểm này cũng nên do anh chị gánh vác!”
“Ha ha, vậy em đợi bao lì xì của chị dâu!”
Diệc Thanh Thanh vô cùng vui vẻ, chị dâu cũng là người hiểu lý lẽ, giúp người như vậy cô cũng vui, lập tức nói với cô ấy.
Tuy cô không tự mình đến cục quản lý nhà ở xem qua, nhưng mà đồng chí Lý Mộng Tuyết là khách quen ở đó, cục quản lý nhà ở ở Đế Đô thì không cần phải nói, ngay cả cục quản lý nhà ở ở Hải Thị cô ấy cũng đi xem qua.
Diệc Thanh Thanh còn biết cô ấy đang theo dõi nhà ở ở Phổ Đông!
Chẳng qua vị trí đó hiện giờ còn là vùng ngoại thành trong vùng ngoại thành, không có nhà ở, mua bán đất càng không có.
Thực ra Hải Thị và Đế Đô hiện giờ, mua nhà ở ở đoạn đường đẹp là kiếm lời, mua nhà ở ở vùng ngoại thành cũng là kiếm lời, vùng ngoại thành hiện giờ sau này sẽ là trung tâm thành phố.
“Mua nhà phải xem nhu cầu và tài chính, nhu cầu ấy à, chia thành mua nhà để ở, mua để cho thuê, còn có mua để đợi tăng giá trị. Dùng để ở và thuê thì không khác nhau mấy, đều cần suy xét vấn đề hoàn cảnh xung quanh, không thể quá kém, cho nên giá cả chắc chắn cao hơn một chút. Nếu cho thuê thì nhà ở nhỏ hơn chút, tìm đúng người muốn thuê, tổng giá trị có khả năng còn thấp hơn một chút. Chẳng qua mua để tăng giá trị mà nói, hạn chế sẽ tương đối nhỏ, hiện giờ tiềm lực ở Hải Thị và Đế Đô còn chưa hoàn toàn được khai phá ra, cho dù là nhà ở ở vùng ngại thành đều có tiềm lực tăng giá trị rất cao. Em sẽ nói cho chị nghe giá nhà hiện giờ mà em biết, chị dựa theo nhu cầu và tài chính đưa ra lựa chọn là được…”