Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 604 - Chương 604: Nhà Ở Giang Cảnh

Unknown Chương 604: Nhà ở Giang Cảnh

Diệc Thanh Thanh gật đầu, cô cảm thấy những lời phân tích này của chị dâu rất có đạo lý, trong lòng cảm thấy không sai!

“Thanh Thanh, em nói xem chị và anh trai em lại tích cóp hai năm, đến lúc đó mua một căn nhà ở bên cạnh Trường Giang vùng ngoại thành Hải Thị thì thế nào?

Chị cảm thấy đại viện chúng ta ở náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng mà quá chen chúc, bọn nhỏ muốn chạy nhảy còn phải xuống dưới lầu, cần người trông coi, sân cũng không rộng rãi lắm. Chị nghĩ nếu nhà mình có sân rộng thì tốt, bọn nhỏ chơi trong sân nhà mình cũng an toàn.

Hơn nữa khi trẻ tuổi cảm thấy không có gì, nếu lớn tuổi thanh tịnh một chút, nơi phong cảnh đẹp một chút càng thích hợp tĩnh dưỡng cơ thể, cho dù đến lúc này nhà ở không kiếm lời, cũng có thể để lại đợi cha mẹ về hưu, hay là chị và anh trai em về hưu ở. Đến lúc đó có thể trồng ít rau trong sân, trồng cây ăn quả, cha còn có thể đến bờ sông câu cá…”

Tô Thải vẫn luôn suy nghĩ biện pháp tẩy trắng, cô ấy hi vọng cho dù không kiếm được tiền, tiêu khoản tiền này cũng mang tới giá trị tình cảm nhất định cho người trong nhà.

“Câu cá à…” Diệc Kiến Thiết sờ cằm, bị nhà ở con dâu miêu tả hấp dẫn.

“Ở đại viện này ít đất trồng rau đều bị mọi người tranh rách da đầu, nếu nhà chúng ta có sân nhà mình thì tốt, trồng rau có thể tiết kiệm không ít tiền!” Triệu Hương Lan cũng nói.

“Trồng quả quả!” Tiểu Tuệ vỗ tay hoan hô, rõ ràng là rất thích.

“Thực ra nếu mua để ở, chúng ta mua ở huyện thành cũng không tệ, nhà ở ven sông hẳn là mua được?” Diệc Chí Cương nói, anh ta cũng biết trong nhà hiện giờ hơi chật, đặc biệt là Tiểu Tuệ và Tư Tư lớn hơn chút, cũng cần có phòng riêng mới được, không thể ở chung với bọn họ.

Mua nhà ở ở Hải Thị còn phải đợi về hưu, mua nhà trong huyện thành có thể lập tức ở.

Hơn nữa nhà ở ở huyện thành chắc chắn càng rể, mua căn nào còn cần chọn sao?

Diệc Thanh Thanh vừa định tán thành ý nghĩ của chị dâu, như vậy còn không phải là biệt thự nhỏ Giang Cảnh ở vùng ngoại thành Hải Thị sao?

Đừng quan tâm là ở vùng ngoại thành của Hải Thị, chắc chắn là không thiệt được, ánh mắt của cô ấy quá tốt!

Nhưng mà nghe anh trai cô gián đoạn, muốn mua nhà ở huyện Nam Bình, chị dâu, cha mẹ thậm chí còn dao động, Diệc Thanh Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, vội vàng nói:

“Cho dù là Hải Thị hay là Nam Bình, muốn mua thì mua to một chút, có sân, còn ven sông, ở thoải mái đều tốn không ít tiền. Nhà chúng ta vẫn còn ở được, Tiểu Tuệ và Tư Tư lớn hơn chút thì có thể ở phòng em trước, thực sự muốn đổi nhà ở thì phải suy nghĩ mọi mặt thật tốt. Chúng ta thà rằng bỏ nhiều tiền mua thứ tốt, cũng đừng vội vàng mua lại hối hận, nên tích cóp thêm mấy năm thì hơn.”

“Thanh Thanh nói có lý, những gì chị mới nói về việc chọn Hải Thị là đảm bảo sau này đầu tư thát bại, sống trong ngôi nhà như vậy khi nghỉ hưu hay là thỉnh thoảng đưa con đến đó sống cũng không tệ. Thực sự muốn đổi căn nhà để ở, cách nội thành xa vẫn có đủ loại vấn đề không tiện lắm.” Tô Thải nói.

Diệc Thanh Thanh gật đầu, nói chắc chắn:

“Cả nhà chúng ta ở thì phải chọn lựa thật kỹ, anh trai, chị dâu, anh chị đợi em và A Viễn mấy năm, đợi chúng em kiếm được tiền xong chúng em cùng xuất lực, mua tổ trạch thật tốt cho nhà chúng ta. Căn nhà này phải đủ cho cả nhà chúng ta ở, có sân, phong cảnh xung quanh cũng tốt, không câu nệ là ở Nam Bình hay Hải Thị, dù sao nhà chúng ta không có mấy thân thích ở Nam Bình.”

“Sao có thể để các em bỏ tiền được?” Tô Thải xua tay.

Trịnh Linh đè tay cô ấy:

“Tiểu Tô, Thanh Thanh nói đúng, mẹ và cha con không coi con bé như con gái gả đi mà đối đãi, đương nhiên là con bé cũng phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ tương ứng. Bên Tiểu Vân cũng không có thân thích gì, sau này ngày lễ ngày tết chắc chắn về nhà đoàn tụ, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, nếu cũng là nhà của hai đứa, hai đứa xuất lực là lẽ đương nhiên, mẹ làm chủ đồng ý.”

“Đúng vậy chị dâu, chúng em bỏ tiền, ở mới càng đúng lý hợp tình, càng thoải mái, cứ quyết định như vậy đi!” Diệc Thanh Thanh cũng nói.

 


Bình Luận (0)
Comment