Cô suy nghĩ một lát vẫn nên cảm ơn người ta một chút, đậu phộng này chỉ là mở đầu, cho dù thế nào đến lúc đó cũng phải mời anh ta ăn bữa cơm.
Bởi vì chuyện mua nhà này cô một hào phí thủ tục cũng không bỏ ra, cán sự người ta còn phải chạy theo cô ba ngày như vậy, không cho thứ gì trong lòng sẽ có áy náy.
Diệc Thanh Thanh vừa nói như vậy, Viên An Xuân không từ chối nữa, chủ yếu là những lời cô nói thực sự có đạo lý, nhà trúc kia quá xa, có khả năng giữa trưa không ăn cơm, nắm đậu phộng này cũng coi như là bồi thường, tuy rất ít nhưng cũng là tâm ý.
Thực ra cương vị này của bọn họ, khi ra ngoài xem nhà tiền xe sẽ do người muốn tới mua nhà gánh vác, nơi tới hôm nay quá hẻo lánh, lấy chút đậu phộng là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua anh ta vẫn nhấn mạnh: “Ngoại trừ tiền xe, cùng với một ít chậm trễ ăn cơm này, tôi sẽ không nhận những thứ khác!”
Lần này Diệc Thanh Thanh đồng ý: “Được! Chuyện đại viện ở hẻm La Cổ thì sao?”
“Đại viện này đã có người thông qua đồng nghiệp của tôi đặt, chẳng qua người nọ còn chưa về Đế Đô, đồng nghiệp của tôi đang bận chuyện này. Nhà ở tạm thời còn chưa sang tên, nhưng đã gọi điện thoại nói muốn gửi tiền đặt cọc, cho nên trong quyển sách không còn ghi chép về căn nhà này, chỉ ghi nhà trúc gạch đỏ và hai căn nhà hai tầng gần nhau ở phố Kim Mã cô xem lúc trước.”
Diệc Thanh Thanh vừa nghe lập tức hiểu rõ, đồng nghiệp của đồng chí Viên chắc chắn là đồng chí Giả, thông qua đồng chí Giả đặt nhà, còn là tứ hợp viện không phải Lý Mộng Tuyết thì có quỷ.
Lúc này cô ấy còn đang ở Đông Bắc, còn có thể gửi tiền từ xa về đặt cọc trước, lúc trước tạo dựng quan hệ tốt với đồng nghiệp của cục quản lý nhà ở thực sự có tác dụng.
Cô lật cuốn sách màu vàng, thực sự thấy được tình tiết mới ngày hôm qua có Lý Mộng Tuyết đến đại đội nhận điện thoại.
Cũng là tứ hợp viện ba sân, xem miêu tả diện tích bố trí không khác nhà Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn quá nhiều, nhưng giá bán là một vạn rưỡi.
Trong cuốn sách màu vàng viết, hiện giờ tiền mặt trong tay Lý Mộng Tuyết chỉ có 15.210 tệ
Nhưng vừa nghe là tứ hợp viện ba sân, tuy bảo tồn không phải đặc biệt tốt, nhưng không có mâu thuẫn với người thuê, còn ở hẻm La Cổ.
Cô ấy lập tức quyết định đặt trước, sau đó chuẩn bị mau chóng về Đế Đô xem nhà.
Lúc trước Diệc Thanh Thanh nói ra giá lừa gạt là 1 vạn tệ, ít hơn cô ấy tận 5000 tệ, tiện nghi ra một nửa tứ hợp viện một sân!
Nhìn nội dung trong cuốn sách màu vàng, miêu tả đồng chí Đại Kim Hoa đau đến mức kêu rên, Diệc Thanh Thanh sờ mũi, sớm biết thế lúc trước cô đã nói thêm 2000.
Viên An Xuân dẫn theo bọn họ dừng ở cửa số 13 hẻm La Cổ: “Chính là nhà này.”
Anh ta tiến lên gõ cửa.
Diệc Thanh Thanh nhìn cánh cửa sơn bong tróc ra từng mảng, then cài cũng biến mất, ngạch cửa thậm chí còn có chút cỏ dại đã khô cứng.
Nhưng mà cánh cửa này, ngạch cửa này, còn có ngói đều là nguyên liệu tốt, tuy thoạt nhìn hoang vắng một chút, nhưng không mục nát hay hỏng hoàn toàn.
Giống như cái cửa này, độ khó tu sửa không cao, còn tính là căn nhà không tệ, không biết bên trong như thế nào.
Vốn dĩ cho rằng phải gõ cửa rất lâu, bởi vì ba sân thực sự quá rộng, ở sân chính có người gõ cửa căn bản không nghe thấy chút nào.
Không nghĩ tới chỉ đợi mấy phút, đã có người đi tới mở cửa.
Người tới mở cửa là một người đàn ông cao gầy hơn bốn mươi tuổi, đầy mặt phong sương, ăn mặc giản dị, nhưng mà vừa nhìn là thấy được khí chất, ánh mắt sắc bén.
Được dẫn vào mới biết, vị Uông tiên sinh này ở căn phòng đầu tiên bên tay trái ngay cửa vào, vừa nhìn là biết chỗ ở tạm thời.
Ngoại trừ một ván gỗ và đồ dùng sinh hoạt đơn giản ra, thì không có gì khác.
“Nhà đã lâu không có người ở, cỏ dại lan tràn, một mình tôi ở nên không có tinh lực quét dọn, miễn cưỡng thu dọn một gian này để ở.” Uông tiên sinh nói.
Diệc Thanh Thanh liếc mắt một cái là thấy được tình hình ở sân trước, đúng là như lời ông ấy nói, nhà này sắp bị thực vật chiếm cứ, trên đường đi đều là rêu xanh.