“Uông tiên sinh, đây là đồng chí Diệc và đồng chí Vân, nhà tre gạch đỏ còn có hai căn nhà sát đường ở phố Kim Mã bọn họ đều cảm thấy có hứng thú, tính toán đi xem nhà, hôm nay có thể đến bên núi Phong Lộc xem không?” Viên An Xuân nói.
Uông Tĩnh Ích nghe thấy vậy, kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn một cái.
Ba nơi này cộng lại ông ấy cho giá cũng phải đến một vạn sáu, đều đắt hơn căn nhà ông ấy đang ở, nhà trúc gạch đỏ 8000, hai căn nhà ở phố Kim Mã vừa có thể ở, vừa có thể mở cửa hàng mỗi căn là 3500 tệ.
Ông ấy cho giá này thực ra trong lòng rất bồn chồn, nhưng mà ông ấy muốn đến Hương Giang bắt đầu lại, đương nhiên là tiền vốn càng nhiều càng tốt.
Trên thực tế chất lượng và vị trí mấy bất động sản của ông ấy, cho giá này cũng không tính là đắt.
Nhưng ông ấy lo lắng Đế Đô hiện giờ có người có thể lấy ra hơn 1000, thậm chí trên vạn mua nhà hay không.
Càng không nghĩ tới còn có người muốn mua hết ba bất động sản ông ấy định bán, Đế Đô đúng là có nhiều người tài ba!
Còn là hai người trẻ tuổi.
Sau khi trở lại thành phố, chỉ có mấy căn này là trở lại tay ông ấy, dư lại đều là bị người ta chia cắt chiếm cứ, hoặc là trực tiếp không còn.
Thể xác và tinh thần của ông ấy đều mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đau lòng này, cho nên lười đi cãi cọ, chỉ muốn bán mấy căn nhà để không, không có tranh cãi đi.
Nhưng mà gấp thì gấp, ông ấy cũng không giảm giá bán ra, mấy bất động sản này đều là căn cơ của Uông gia ở Đế Đô, bán quá rẻ thì có lỗi với các tiền bối mua những gia nghiệp này.
Cho nên Uông Tĩnh Ích nhấn mạnh:
“Nhà trúc gạch đỏ 8000 tệ, hai căn nhà sát đường phố Kim Mã mỗi căn 4000 tệ, không trả giá, có thể tiếp nhận thì chúng ta đi xem nhà.”
Lần này phá hỏng con đường trả giá của Diệc Thanh Thanh.
Thôi, nghe nói trước khi dựng nước Uông gia quyên góp hơn nửa gia tài chi viện kháng chiến, hiện giờ chỉ còn lại một hậu đại như vậy, không trả giá thì không trả giá.
Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Nếu xem hài lòng, có thể lập tức giao tiền sang tên!”
“Được! Không còn sớm nữa, hiện giờ không có xe riêng, đến nhà trúc gạch đỏ cần ngồi xe bus công cộng, sau đó đi bộ lên núi, chúng ta nên tiết kiệm thời gian, bây giờ đi thôi!” Uông Tĩnh Ích nói.
“Được! Nhưng mà lên núi mà nói, chỉ sợ là khó ăn cơm trưa, vừa vặn nhà tôi còn bánh đậu đỏ tôi làm lúc trước, hai người đến đầu hẻm đợi chúng tôi một lát, tôi đi lấy ít bánh giữa trưa chúng ta lót dạ. Chúng tôi cũng ở gần đây thôi, rất nhanh sẽ quay lại!” Diệc Thanh Thanh nói xong, thì kéo Vân Cô Viễn chạy đi.
Viên An Xuân và Uông Tĩnh Ích nhìn bọn họ chạy vào bên trong hẻm La Cổ.
“Bọn họ cũng ở hẻm La Cổ ư?” Uông Tĩnh Ích nhìn bóng dáng bọn họ hỏi.
Viên An Xuân lắc đầu:
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà bọn họ rất có tiền, nói là có 4 vạn tệ dự toán mua nhà, chỉ khoảng 10 nhà muốn đi xem! Không biết là mua nhiều nhà như vậy làm gì, có tiền tích trữ không tốt sao?”
Uông Tĩnh Ích nhíu mày.
Ông ấy nóng lòng muốn chạy trốn khỏi Đế Đô, chính là vì lo lắng không biết khi nào chính sách lại thay đổi, ông ấy lại rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa hiện giờ quốc gia hoàn toàn không có không gian cho thương nhân sinh tồn, ông ấy muốn khôi phục Uông gia vinh quang như trong quá khứ, nhất định phải rời khỏi nơi này, Hương Giang là lựa chọn không tệ.
Ông ấy cũng không có tình cảm đối với tổ quốc như bậc cha chú, thậm chí có chút oán hận lúc trước bọn họ dạy ông ấy về nước, nếu không đã không phí thời gian nhiều năm như vậy.
Ông ấy là gốc rễ cuối cùng của Uông gia, cần phải gánh vác trách nhiệm thịnh vượng của gia tộc.
Hiện giờ trong mắt ông ấy chỉ có gia tộc, tuy Uông gia hiện giờ chỉ còn lại mình ông ấy.
Nhưng vậy mà có người tiêu nhiều tiền mua bất động sản như vậy, không có ích lợi người nào sẽ lấy tiền ra mua nhà ở khó ra tay?
Chẳng lẽ bất động sản sắp có biến hóa gì?
Ông ấy không nhịn được suy tư, ông ấy có nên đợi thêm một thời gian hay không?
Giao dịch bất động sản thả lỏng, đây có phải là một tín hiệu hay không?
Uông Tĩnh Ích đã nhận ra được chút manh mối, nhưng suy xét đến trước mắt tổ quốc gần như không có chỗ cho thương nhân tồn tại, vẫn dừng ý niệm này.