Nếu bất động sản thực sự có thay đổi có lợi gì đó, nói không chừng có thể dính chút ánh sáng của những bất động sản dư lại của ông ấy còn chưa thể thu hồi.
Diệc Thanh Thanh cũng không biết, hành động mua nhà ở bốn phía của mình suýt nữa khiến chủ nhà do dự có nên bán nhà hay không.
Cô lấy ra tốc độ trăm mét lao tới kéo Vân Cô Viễn chạy về nhà mình, vào cửa số 45 xong, trên tay xuất hiện bốn túi giấy dầu.
Bên trong là bánh đậu đỏ cô đóng gói, cho vào không gian tùy thân lúc trước.
Cho vào túi của mình và Vân Cô Viễn mỗi người một túi xong, dư lại cầm ở trong tay, ra cửa lại bắt đầu chạy vội.
Gặp mặt Diệc Thanh Thanh đưa bánh đậu đỏ cho Viên An Xuân và Uông Tĩnh Ích: “Tự mình làm không đáng giá gì, giữa trưa ăn lót dạ tạm vậy.”
“Cô khách sáo quá rồi!”
Bởi vì là cơm trưa của bọn họ, Viên An Xuân không từ chối nữa.
Anh ta nhận lấy, đương nhiên là Uông Tĩnh Ích cũng nhận lấy:
“Cảm ơn bánh đậu đỏ của cô, cho dù hôm nay xem nhà có thuận lợi hay không, buổi tối tôi mời mọi người ăn một bữa xiên thịt dê!”
Có thể lấy ra nhiều tiền mua nhà như vậy, cho dù hôm nay giao dịch của bọn họ có thành hay không, kết bạn luôn không tệ.
“Tôi thì thôi đi!” Viên An Xuân lắc đầu, cơm tối là có thể về nhà ăn, không tính công việc cần không thể đồng ý.
“Nhà chỗ tôi sắp bán xong, sau này phải tạm rời khỏi Đế Đô, nhưng mà còn có một số nhà cho thuê còn chưa thể thu hồi, vẫn phải nhờ đồng chí Viên nhìn chằm chằm giúp. Nghe nói bên văn phòng thuê nhà cậu cũng có thân thích…”
Nhà trúc gạch đỏ thực sự không phải hẻo lánh bình thường.
Lên xe bus đi về phía vùng ngoại thành, lung lay khoảng 1 tiếng mới xuống xe.
Đến nơi này mới đi được hơn nửa, nơi kế tiếp không có xe bus có thể đi, con đường dư lại cần dựa vào hai chân.
“Đó chính là núi Phong Lộc.” Uông Tĩnh Ích chỉ núi non liên miên ở phía xa nói.
Đám Diệc Thanh Thanh nhìn qua, chỉ thấy một ngọn núi: “Đến đó cần mất bao lâu?”
“Đi nhanh mà nói cần đi hơn một tiếng, mới có thể đến chân núi.” Uông Tĩnh Ích nói: “Tới chân núi, lên núi cũng phải đi hơn một tiếng.”
Tính toán như vậy, thời gian thực sự là gấp gáp.
Mấy người nhanh chóng lên đường.
Im lặng đi đường cũng nhàm chán, Uông Tĩnh Ích ngẩng đầu trò chuyện:
“Đi bộ nhanh mà nói, hơn 5 giờ là có thể trở lại thành phố, vừa vặn là giờ ăn cơm. Tiệm thịt xiên ở bên cửa nam tôi đã muốn đi từ lâu, nhưng mà bạn cũ không còn nữa, một mình đi ăn luôn cảm thấy thiếu gì đó, thịt xiên phải ăn nhiều người mới náo nhiệt. Hôm nay có mọi người đi cùng, cuối cùng tôi cũng được như ý nguyện.”
Diệc Thanh Thanh vừa nghe thấy rất quen tai, vừa hỏi quả nhiên là nhà cô và đám Lý Mộng Tuyết từng đến ăn nhiều lần:
“Nhà đó đúng là ăn rất ngon!”
Viên An Xuân tràn ngập đồng cảm: “Nhưng mà hơi đắt, ngày lễ ngày tết mới nỡ ăn một bữa, lại thêm một chén rượu trắng, chậc chậc!”
Đồng chí Viên còn trẻ tuổi, nhưng cũng là người thích rượu.
Rõ ràng Uông Tĩnh Ích là người giỏi khuấy động bầu không khí, mọi người vốn dĩ đều là ngày đầu tiên quen biết, nhưng không có nhiều chuyện để nói, nói quá sâu không thích hợp, không nói chuyện chỉ đi đường thì xấu hổ.
Nói về đồ ăn là an toàn nhất, trùng hợp là mấy người đều biết tiệm thịt xiên kia, lập tức mở máy hát.
Chỉ nói chuyện đồ ăn một lát mọi người quen thuộc hơn, Uông Tĩnh Ích lại dẫn đề tài quay về nhà ở, nói là năm trước ông ấy trở về, cũng tiếp nhận bất động sản cũ của mình.
Một người muốn bán nhà, một người muốn mua nhà, một người thuộc văn phòng mua bán nhà của cục quản lý, nói về nhà ở mọi người đều có chuyện nói, cảm thấy có hứng thú.
Nói một lát Uông Tĩnh Ích lại nói, ông ấy vốn tưởng rằng lúc này không có người nào mua nhà ở tổng giá trị trên vạn, không nghĩ tới mới qua một năm, mấy bất động sản ông ấy muốn bán đều có người coi trọng.
Ông ấy vừa thốt lên những lời này, Viên An Xuân tràn ngập đồng cảm:
“Còn không phải ư! Đừng nói là nhà hơn ngàn trên vạn, từ lúc văn phòng chúng tôi thành lập đến nay chỉ có mấy người tới mua, nhưng phàm là người tới mưa đều là người có tiền, mua một căn lại muốn mua một căn khác. Dù sao tôi cũng nghĩ mãi không rõ, mua nhiều nhà như thế làm gì? Trong nhà có bao nhiêu người có thể ở? Có lẽ là mua xong cho thuê? Đồng chí Diệc, có phải cô muốn mua xong cho thuê hay không? Vẫn có rất nhiều người thuê nhà, hai căn hộ bên phố Kim Mã rất dễ cho thuê, nhưng mà muốn hồi vốn thì phải rất lâu.”