Kiếm hai xe đạp đi mấy năm trước, chậm rãi tu sửa, dù sao sức lực của cô và A Viễn đều rất mạnh, đạp xe đạp lên núi hoàn toàn không có vấn đề.
Đợi sau này có ô tô thì thay ô tô, đến lúc đó chút lộ trình này không đáng kể chút nào.
Một biệt thự trong núi cách Đế Đô gần như vậy, còn có lịch sử lâu đời, cảnh vật xung quanh cũng tốt.
Xuân có hoa trong núi, hạ có bóng râm, thu có lá đỏ, đông có tuyết.
Còn có nơi nào thích hợp dưỡng lão hơn nơi này?
Ôm chờ mong đối với nhà gạch đỏ, Diệc Thanh Thanh đi đường đều vô cùng hăng hái.
Trái ngược với cô vô cùng hưng phấn, bắt đầu từ lúc đến chân núi Phong Lộc rõ ràng là Uông Tĩnh Ích im lặng hơn nhiều.
Những người khác đều không nói nữa, chỉ có tiếng chân dẫm lên lá rụng răng rắc đi cùng bọn họ.
Mãi đến khi đến gần nhà gạch đỏ, không khí mới náo nhiệt hơn.
Nhà gạch đỏ hoàn toàn không cô phụ kỳ vọng của Diệc Thanh Thanh, chỉ liếc mắt nhìn từ bên ngoài Diệc Thanh Thanh đã thích nơi này:
“Quá đẹp!”
Viên An Xuân nhìn cô một cái, căn nhà kia xa hoa thì xa hoa, nhưng hiện giờ đã hoang phế tới cực hạn.
Đình viện đầy bụi cây cỏ dại, trên tường gạch đỏ leo đầy dây đằng khô héo, thủy tinh tràn ngập bụi đất nhìn rất bẩn thỉu, nhìn kiểu gì cũng không liên quan tới đẹp, còn là “quá đẹp”?
Mà ở trong mắt Diệc Thanh Thanh, nhà gạch đỏ hoang vu thì hoang vu, nhưng rửa sạch tu sửa lại xong, sẽ có dáng vẻ khác.
Cửa sân hình vòm, kéo dài trái phải vây quanh sân, gạch xanh rộng rãi khí phách trải từ cửa sân đến tận cổng lớn, trải qua năm tháng, trên con đường gạch xanh này cũng chỉ có thêm chút rêu xanh và lá rụng.
Cánh cửa đều bị hủy đi một nửa, nhưng cho dù còn nửa vẫn có thể nhìn ra được xa hoa và huy hoàng của nó trước đây.
Còn có cửa kính màu sắc rực rỡ, tuy dơ bẩn nhưng phần lớn đều được bảo tồn rất tốt, phía trên còn có đồ án của Pháp.
Bên trái đường gạch xanh là một vườn hoa kiểu tây, đường nhỏ đá cuội thông tới đình hóng gió vườn hoa kiểu Âu màu trắng, sơn trắng loang lổ bóc ra nhưng vẫn rắn chắc, giữa đống cỏ dại, dường như có một số cây hoa vẫn gian nan tồn tại.
Trước đây bên phải gạch xanh hẳn là mảng rộng mặt cỏ, hiện giờ đã hoàn toàn bị cỏ dại chiếm cứ.
Trên lầu gạch đỏ hai tầng xa hoa bò đầy dây đằng màu nâu, nhìn kỹ sẽ thấy là dây thường xuân!
Chỉ nhìn dây thường xuân này, Diệc Thanh Thanh lập tức muốn bắt lấy nhà ở này.
Tuy căn nhà chỉ có hai tầng, nhưng mà rất rộng, dựa theo cách nói của Uông Tĩnh Ích, nơi này khi cường thịnh nhất từng có chủ nhân và người hầu ở cùng nhau, ở mấy chục người.
Nhưng mà đồ nội thất trên cơ bản đã không còn, có tường giấy đều bị tróc ra.
Nhưng mà cả căn nhà vẫn còn rắn chắc, không bị hư hao gì.
Uông Tĩnh Ích giới thiệu đại khái trước đây mỗi phòng dùng để làm gì.
Cỏ cây ở sân sau càng dày đặc hơn chút, hiện giờ có vẻ càng thêm hỗn độn, không dễ xử lý lắm.
Nhưng mà nhìn từ tầng hai xuống, có thể thấy được mơ hồ đình hóng gió, sơn tuyền rừng trúc ở trong cỏ thấp.
Sân trước là mặt cỏ vườn hoa kiểu Tây, sân sau là đình viện kiểu Trung.
“Đồng chí Uông, tôi mua nhà này!” Diệc Thanh Thanh lập tức nói.
Thực ra đây là lần đầu tiên Viên An Xuân tự mình đến nhà gạch đỏ này, nói thật nơi này kém hơn anh ta tưởng tượng một chút.
Tuy nơi này rộng, nhưng trên cơ bản là nhà bỏ hoang.
Nếu muốn tu sửa đến mức có thể ở, không biết còn tốn bao nhiêu tiền, không khác gì động không đáy, hơn nữa tìm đâu ra nhiều người tới giúp đỡ tu sửa như vậy?
Nơi này hẻo lánh như thế, thôn gần nhất đều phải đi rất lâu.
Chỉ riêng đồ nội thất trong căn nhà này cũng là một khoản tiêu khá lớn.
Đương nhiên là Diệc Thanh Thanh không ngốc, cô cũng biết tuy nhà này chủ thể vẫn rất tốt, nhưng vì vấn đề vị trí và giao thông, nếu ở mà nói tu sửa cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà cô là ai, cô chính là người có bàn tay vàng.
Vừa rồi ở trên đường núi bên ngoài cửa căn nhà, cô đã thấy được một điểm đánh dấu, tốn 1 điểm để đánh dấu.
[Đánh dấu ở địa điểm đánh dấu đường núi nhà gạch đỏ ở núi Phong Lộc, nhận được một phần quà tu sửa đường núi của nhà gạch ở núi Phong Lộc.]
Đúng là vì phần quà tu sửa này, còn thấy được phía xa cũng có địa điểm đánh dấu, trong lòng cô có phán đoán lúc này mới xem nhẹ vấn đề khó tu sửa nhà ở.