“???” Cô đều đã nâng tảng đá xanh kia lên một khe hở, sợ tới mức vội buông tay ra, lại đè trở về, tràn ngập khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Vân Cô Viễn đi tới bên cạnh giếng, nhìn kỹ giếng nói: “Vừa rồi anh dường như cảm nhận được chút âm khí tương đối nặng.”
Diệc Thanh Thanh: …
Nhanh như chớp cô lùi đến cửa phòng, trong đầu tự suy nghĩ quá nhiều, cô thậm chí kéo Vân Cô Viễn chạy theo phản xạ có điều kiện.
Diệc Thanh Thanh chạy xa mới nhớ tới anh làm ngành này, cười ngượng ngùng nói:
“Em quên mất, nếu thực sự có quỷ, cũng là quỷ sợ anh, ha ha…”
Cô buông lỏng cánh tay túm chặt tay anh, mở ba lô của hệ thống ra, lấy một lá bùa nắm chặt trong tay:
“Anh đi đi, đừng lo lắng cho em, em có bùa hộ thân!”
Bùa trừ tà đánh dấu được từ miếu Thành Hoàng ở Hải Thị, phòng thần linh xâm lấn, lúc trước còn cảm thấy mình không cần dùng tới, không nghĩ tới vả mặt nhanh như vậy.
Vân Cô Viễn nhìn cô như gặp kẻ địch mạnh, cảm thấy rất thú vị: “Em sợ ma như vậy, vì sao lại học xếp giấy và chế nhang? Còn dám đốt cho nhiều người như thế vào tết Trung Nguyên?”
“Học xếp giấy là vì xếp người giấy dùng, học chế nhang vốn là vì làm dược hương, còn tế bái hôm tết Trung Nguyên, tế bái đều là các thầy cô của em. Những linh hồn của binh sĩ đều là người tốt, nên được người ta kính trọng, em cũng không phải là ma gì cũng sợ!”
Diệc Thanh Thanh mạnh miệng nói, cho dù là người từng xem phim điện ảnh khủng bố nước ngoài và đọc tiểu thuyết thần quái Trung Quốc, gặp phải tình cảnh này cho dù không có Âm Dương Nhãn, đều có thể tự động suy nghĩ ra hình ảnh khủng bố!
Cô dám đánh cược, trong giếng này chắc chắn có đại quỷ tình trạng chết vô cùng thê thảm, oán khí bùng nổ!
“Được rồi, em không sợ, là anh đột nhiên gọi em khiến em sợ.” Vân Cô Viễn rất biết cách chiếu cố mặt mũi của bạn gái: “Thực ra sau khi kiến quốc, ranh giới giữa người ma rất khó đột phá, cho dù là lệ quỷ, cũng không thể tạo thành thương tổn lớn không thể vãn hồi đối với con người. Cùng lắm là ở nơi có âm khí nặng quá lâu sẽ ảnh hưởng tới vận thế, hay là có trở ngại đối với cơ thể.
Lá bùa này của em thực sự là thứ tốt, nhưng mà không có tác dụng lớn đối với em, em làm nhiều xếp giấy và nhang đốt cho âm phủ, đã sớm không sợ âm khí xâm nhập. Ví dụ như nơi em thường ở, âm hồn đều không thể xâm nhập.
Giống như nhà này, phiến đá xanh ở trên giếng, người thường đều sẽ không chịu ảnh hưởng. Mà em ở nơi này mà nói, cho dù cầm lấy phiến đá xanh, em cũng không chịu ảnh hưởng, trái lại thứ phía dưới sẽ tương đối khổ sở.”
Chuyện này lúc trước từng nghe A Viễn nói tới, nhưng mà Diệc Thanh Thanh chưa từng cảm nhận được, luôn cảm thấy không chân thật:
“Vậy người này có xem như là nhiệm vụ không? Anh có thể siêu độ cho người đó, đưa anh ta đến địa phủ hay không? Nếu anh ta dọn đi mà nói, em có phải đốt nguyên bảo làm phí chuyển nhà không!”
Cô không muốn ở cùng với ma trong cùng một nhà, cho dù là ma tương đối khổ sở cũng không được.
“Phiến đá xanh này là đoạn hồn thạch, có thể ngăn cách âm khí, khóa chặt âm hồn. Nhìn âm khí vừa tỏa ra, rất có khả năng là đám lão quỷ biến mất anh vẫn luôn không tìm được, là vụ làm ăn lớn. Khụ khụ, là nhiệm vụ lớn, cụ thể phải đợi buổi tối anh ly hồn đi xem mới biết.” Vân Cô Viễn nói.
“Đám ư?” Diệc Thanh Thanh mở to mắt, hỏi theo bản năng: “Sao cái giếng này nhỏ như vậy, lại có một đám?”
Vân Cô Viễn gật đầu, vừa định nói chuyện Diệc Thanh Thanh đột nhiên kiễng chân bịt kín miệng anh:
“Đợi đã, anh đừng nói, em không muốn biết, em sợ em biết xong thì không thể nhìn thẳng cái giếng này!”
Vân Cô Viễn đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới buông tay:
“Sớm biết như vậy lúc trước khi xem nhà, đã kéo phiến đá xanh nhìn xem. Trên sổ tay bất động sản cũng không nhắc tới chuyện này, xem ra tin tức phía trên cũng không phải cái gì cũng có, ít nhất nó không có tin tức gì về nhà ma. Cũng may là chuyên ngành của anh, có thể xử lý được chuyện này, còn có thể kiếm được một khoản, nếu không thì thiệt rồi!”
Sau này vẫn không thể hoàn toàn ỷ lại vào sổ tay bất động sản được, còn phải dẫn theo đồng chí Vân, khiến anh dùng thị giác khác tỉ mỉ kiểm tra một lần mới có thể yên tâm.