Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 639 - Chương 639: Đại Kim Hoa Tự Luyến

Unknown Chương 639: Đại Kim Hoa tự luyến

Trước ngày khai giảng, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn cũng sửa sang lại căn nhà nhỏ ở đường Học Phủ, bọn họ cũng dọn qua đó ở trước tiên.

Căn nhà bố trí rất đơn giản, chỉ thêm một ít đồ nội thất.

Nhà chính to nhất kiêm nhiệm nhà ăn và phòng làm việc.

Sát bên ngoài là một bàn ăn vuông vức, bốn phía đều có một cái ghế dài, bốn đóa Kim Hoa dẫn theo người nhà của mình đều có thể ngồi đủ.

Đi vào bên trong là một bàn dài kích cỡ giống với bàn sách trong không gian tùy thân, đủ cho cô và Vân Cô Viễn ngồi ở nơi này học tập, hai bên trái phải bàn sách còn có kệ sách nhỏ.

Trong phòng lấy ánh sáng rất tốt, ánh sáng ban ngày đầy đủ, buổi tối ánh đèn ở nhà chính cũng rất sáng, A Viễn đặc biệt nối dây điện, trên bàn sách ở nhà chinh có hai bóng đèn rất sáng.

Phòng ngủ chính là phòng ngủ của cô, phòng ngủ phụ A Viễn ở một gian, gian khác dùng làm phòng cho khách và phòng để đồ.

Diệc Thanh Thanh thích nhất vẫn là cây hòe ở góc sân, A Viễn đặc biệt dựa theo miêu tả của cô làm một chiếc trường án, khi cần dùng có thể lấy ra đặt ở đây, gần như không khác sân nhỏ của cô Bạch lắm.

“Đợi khi xuân về hoa nở, chúng ta có thể ở nơi này pha trà dâng hương, cho anh xem tay nghề điểm hương của em.” Diệc Thanh Thanh tràn ngập hứng thú nói.

“Được, anh rất chờ mong.” Vân Cô Viễn dịu dàng nhìn cô nói.

Cho dù là tứ hợp viện hẻm La Cổ, hay là căn nhà nhỏ này, đều là nhà của hai bọn họ.

Mỗi một chỗ đều được bọn họ bố trí tỉ mỉ, khắp nơi đều tràn ngập dấu vết của nhau, như vậy đã vô cùng hạnh phúc.

Diệc Thanh Thanh vô cùng vui sướng, sau đó nghĩ tới đám chị em của mình:

“Ngày kia Linh Linh và Lai Lai sẽ về Đế Đô, em muốn liên hoan trước khi khai giảng ở nhà chúng ta có được không? Bắt đầu từ học kỳ này chúng ta không ở ký túc xá, cũng tiện gọi bọn họ tới cho biết nhà.”

Trước tết bọn họ đã nói rõ, đợi mọi người về Đế Đô xong, muốn cùng nhau liên hoan nghênh đón năm mới, gia tăng tình cảm.

Nhưng mà lúc trước khi liên hoan đều ở nhà nhỏ của Lý Mộng Tuyết, bởi vì nơi đó gần hơn chút, thỉnh thoảng mới đến nhà bọn họ ở hẻm La Cổ.

“Được.” Tuy Vân Cô Viễn càng hưởng thụ thế giới của hai người, bởi vì cô gái của anh chạm mặt với đám chị em là có thể quên mất sự tồn tại của anh, nhưng mà lúc này vừa nghe cô nói “nhà chúng ta”, thì không có một câu oán hận.

Chị em tốt tới mấy đều không phải người một nhà, anh có thể rộng lượng một chút.

“Vậy buổi chiều chúng ta nói với Mộng Tuyết một tiếng, bảo cô ấy chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, tối ngày mai mang tới đây, ngày kia không cần phiền phức lại đi một chuyến.” Diệc Thanh Thanh nói.

Bốn đóa Kim Hoa bọn họ vẫn giống như trước đây, Lý Mộng Tuyết mua sắm nguyên liệu nấu ăn, mọi người cùng nhau góp tiền, cùng nhau làm, cùng nhau ăn.

Buổi chiều vừa mới đến cửa nhà Lý Mộng Tuyết, Diệc Thanh Thanh lập tức phát hiện cửa nhà cô ấy đóng:

“Mộng Tuyết? Có ở nhà không?”

“Vào đi.” Giọng nói của Lý Mộng Tuyết truyền ra.

Diệc Thanh Thanh đẩy cửa đi vào, thì thấy Lý Mộng Tuyết ngồi trên ngạch cửa, nhìn cô với hàm ý sâu xa:

“Cô làm sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Gần đây cô không làm chuyện gì có lỗi với đồng chí Đại Kim Hoa đúng không?

“Đồng chí Vân, làm phiền anh vào trong sân ngồi một lát trước, tôi có mấy lời muốn nói riêng với Thanh Thanh.” Lý Mộng Tuyết lấy ghế ra cho Vân Cô Viễn, sau đó kéo Diệc Thanh Thanh vào phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, đẩy cô đến mép giường.

“??? Cô làm gì thế?” Đôi tay của Diệc Thanh Thanh ôm ngực, liên tục lùi về sau, đồng thời nhanh chóng phân tâm xem cuốn sách màu vàng, nhìn xem rốt cuộc đồng chí Đại Kim Hoa chịu kích thích gì, mới hốt thuốc đúng bệnh.

Nhất tâm nhị dụng, không cẩn thận một cái bị Lý Mộng Tuyết đè lên giường.

Một tay của Lý Mộng Tuyết để ở chỗ ngứa của cô, một tay đè cô, hung dữ nói: “Hừ, Tiểu Kim Hoa! Nói thật đi! Có phải cô cũng đã sớm ý thức được lén giao dịch sắp thả lỏng hay không?”

“Hả?” Diệc Thanh Thanh hơi ngây ngốc, có ý gì?

Cô để lộ lúc nào sao?

Không đúng!

Cô quyết định lại giả vờ: “Cái gì? Cô có ý gì chứ?”

“Hừ! Trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn nghĩ chuyện này, luôn cảm thấy ngày đó cô đột nhiên nói nhiều như thế có chút không thích hợp! Cô thông minh như vậy, lúc trước giấu kỹ như thế, chúng tôi không biết cô còn biết nhiều thứ như vậy chút nào, sao ngày đó đột nhiên nói ra?

 


Bình Luận (0)
Comment