Rõ ràng không phải tôi chủ động hỏi, tôi vẫn luôn biết đúng mực đối với việc tìm tòi nghiên cứu bí mật của người khác. Là cô, Tiểu Kim Hoa, là cô câu dẫn tôi hỏi cô, cô vốn dĩ đã muốn nói đúng không?
Tuy đầu óc của tôi không thông minh như đồng chí Tiểu Kim Hoa, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, chỉ nhìn kết quả mà nói vẫn có thể suy ngẫm ra chút hương vị, không nghĩ tới đúng không? Hửm?”
Lý Mộng Tuyết nghiêm mặt nói.
Nói thật, Diệc Thanh Thanh thực sự bị trấn trụ, điên cuồng lật xem cuốn sách màu vàng.
Lúc này phía trên không có miêu tả đồng chí Đại Kim Hoa suy nghĩ kiểu gì, cho nên cô chỉ có thể phán đoán qua lời nói của cô ấy, cảm thấy chẳng lẽ cô ấy đã phát hiện ra chuyện gì đó?
Đại não nhanh chóng vận hành, phải làm thế nào mới qua loa lấy lệ cho qua chuyện này.
“Nếu cô cũng đang buôn bán, chắc chắn sẽ phát hiện khoảng thời gian này càng ngày càng ít người điều tra, có phải cô cũng đoán trước được kinh doanh sắp thả lỏng hay không?” Lý Mộng Tuyết thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, vô cùng đắc ý nói ra phán đoán của mình.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Trái tim nâng lên cao của cô lại trở về chỗ cũ, cũng may vừa rồi mình không nói gì cả.
Suýt nữa cho rằng mình bị lộ thân phận người xuyên việt, không nghĩ tới chuyện này?
Năng lực động não của đồng chí Đại Kim Hoa vẫn đáng nhận được một like!
Cô lựa chọn tiếp tục không nói lời nào, nhưng đôi mắt lóe sáng, giống như có chút chột dạ.
Lý Mộng Tuyết vừa thấy thế thì càng thêm tự tin với suy đoán của mình:
“Ngày đó cô nói mình có nhiều bản lĩnh và tài nghệ như vậy, nhưng lại luôn nói mình không có thời gian tinh lực đi dùng mấy thứ này để tăng lợi nhuận, mấy thứ này không lấy ra thì quá đáng tiếc, cô nói xem cô nói như vậy là vì cái gì?
Hừ, Tiểu Kim Hoa, coi trọng thực lực học sinh giỏi chuyên ngành tài chính của đại học Đế Đô là tôi, muốn kéo tôi nhập bọn kinh doanh với cô cứ việc nói thẳng. Tôi biết ánh mắt thương nghiệp của tôi siêu cao, chuyện này cũng là chuyện bình thường, cô quanh co lòng vòng như vậy đúng là không đáng mặt làm bạn!”
Hai bọn họ một người có ánh mắt tương lai, một người có kỹ thuật, song hoa kết hợp chắc chắn có thể kiếm được khoản lớn, là chuyện đôi bên đều có lợi, sao cô ấy có thể từ chối?
Cần quanh co lòng vòng như vậy sao?
Rõ ràng là đồng chí Tiểu Kim Hoa cầu xin mình giúp đỡ, sao kết quả thành cô ấy bận rộn mà?
Hôm nay cô ấy cần phải sửa đúng địa vị của mình, sửa chữa đúng đồng chí Tiểu Kim Hoa.
Đang tự luyến một lát, Diệc Thanh Thanh chịu thua: “Đúng vậy đúng vậy, những lời cô nói đều đúng!”
Trên thực tế chuyện này có thể trách cô sao?
Cô vốn tính toán nói một chút kỹ năng kiếm tiền của mình, vì làm tốt trải chăn chuyện hợp tác với đám chị em sau này, là đồng chí Đại Kim Hoa tự mình suy nghĩ phá hỏng con đường của cô.
Cô chỉ có thể thay đổi phương án, dùng phương thức rõ ràng như vậy nói kỹ năng của mình, cô cũng rất bất đắc dĩ có được không?
“Nghe giọng điệu này của cô, không phục à? Vậy tôi không khách sáo.” Bàn tay của Lý Mộng Tuyết vươn vào áo khoác của cô.
Đừng tưởng rằng cô không biết, đồng chí Đại Kim Hoa chỉ muốn nhân cơ hội sàm sỡ!
Thôi, nể mặt mình cần cô ấy làm việc, nên phối hợp với cô ấy một chút vậy!
Nhất thời mềm lòng không đè tay cô ấy lại, lập tức bị đánh cho tơi bời.
“Ha ha ha, được, được rồi, tôi sai rồi, tha cho tôi đi!”
“Có phục hay không?”
“Phục phục phục!”
“Trả lời quá nhanh, tôi không quá dám tin tưởng!”
“Ha ha ha!”
…
Diệc Thanh Thanh giống y như con sâu xoắn tới xoắn lui trên giường, cười đến nước mắt đều chảy ra mà đồng chí Đại Kim Hoa vẫn không tha cho cô.
Cô ngứa thực sự không chịu nổi, Đại Kim Hoa đúng là chó, nói gì cũng không chịu tha cho cô, một khi đã như thế cô không khách sáo nữa.
Diệc Thanh Thanh nắm chuẩn cơ hội nắm lấy tay đồng chí Đại Kim Hoa, hai chân kẹp lấy eo cô ấy, xoay người một cái lập tức địa vị trên dưới đảo lộn.
Uống thuốc tăng lực xong, lại từng luyện vật lộn sao cô có thể không đè ép được đồng chí Đại Kim Hoa “yếu ớt”?
Lúc trước chỉ là nhường cô ấy mà thôi, nếu cô ấy không biết chuyển biến tốt thì thu lại, vậy thì đừng trách cô.