Lý Mộng Tuyết ho nhẹ một tiếng:
“Gần đây tôi và đồng chí Tiểu Kim Hoa phát hiện một số chính sách bắt đầu thay đổi, cảm thấy chuyện này có cơ hội cho chúng ta làm giàu, hôm nay sẽ thảo luận vấn đề ‘làm giàu thế nào’. Lần này chúng ta chúng ta sẽ ngồi quanh bàn vuông mở họp, tên hội nghị tên cũng đã đặt xong, lấy tên là ‘hội nghị bàn vuông’ được không!”
Diệc Thanh Thanh cảm thấy trình độ đặt tên của đồng chí Đại Kim Hoa tăng lên không ít, cái tên này đứng đắn hơn nhiều, hiếm khi không ngu ngốc, thì nghe cô ấy lại nói:
“Mục đích của cuộc họp là vì cùng nhau làm giàu, cho nên hành động lần này gọi là ‘đội phú bà hành động’! Các đồng chí có ý kiến gì không?”
“Không có!” Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai đều lắc đầu.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Là cô suy nghĩ nhiều, trình độ đặt tên của đồng chí Đại Kim Hoa vĩnh viễn phát huy ở mức ổn định.
“Tốt, nếu không có ý kiến gì, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói chuyện đi!” Lý Mộng Tuyết nói.
Mọi người ngồi hai người chung với nhau, chỉ có Vân Cô Viễn không ngồi xuống, bỗng nhiên anh nói:
“Chúng tôi là người nhà, nên ngồi bên cạnh người nhà mới đúng.”
Diệc Thanh Thanh kinh ngạc nhìn về phía anh, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, không hiểu sao lại cảm thấy trên gương mặt lạnh lùng của A Viễn có chút ấm ức.
“Có đạo lý! Chúng ta đổi vị trí đi!” Lý Mộng Tuyết nhìn Vân Cô Viễn, lại nhìn Diệc Thanh Thanh, một giây là hiểu, vội vàng đẩy Diệc Thanh Thanh một cái: “Mau ngồi xuống vị trí của cô đi, nếu không oán niệm của đồng chí Vân sẽ phá tan nóc nhà mất!”
Vân Cô Viễn thoạt nhìn lạnh như băng, có đôi khi đúng là đáng yêu!
Đây là CP điên cuồng bùng nổ ư!
“…”
Bị đồng bọn nhỏ nhìn với hàm ý sâu xa, Diệc Thanh Thanh không ngồi yên được, cô trừng mắt với Đại Kim Hoa một cái.
Không biết lúc trước là ai lôi kéo cô không buông tay, bắt mình ngồi cùng với cô ấy, lúc này lại đột nhiên như ghét bỏ!
Nhưng mà đồng chí Vân nhà cô đang ghen sao?
Diệc Thanh Thanh cảm thấy mới lạ nhìn anh, không nhìn ra được biểu cảm có thay đổi gì.
Cô đi tới ngồi bên cạnh Vân Cô Viễn, những người khác cũng đổi chỗ thành từng đôi ngồi cùng nhau.
Khóe miệng Vân Cô Viễn hơi nhếch lên, Thanh Thanh ngồi gần anh, không khí đều tươi mát hơn, những người khác cũng thuận mắt hơn chút.
Diệc Thanh Thanh đang quan sát anh, nên thấy rõ tươi cười của anh.
Mọi người đều biết đồng chí Vân ít khi cười, chỉ khi đặc biệt vui vẻ mới có thể mỉm cười, khi cười ra tiếng là vui vẻ muốn chết, cho đến nay Diệc Thanh Thanh chỉ thấy mấy lần.
Bởi vậy có thể thấy tâm trạng của đồng chí Vân hiện giờ rất tốt, rất vui vẻ.
Vì sao vậy?
Chỉ vì mình ngồi bên cạnh anh sao?
Cứu mạng, sao anh đáng yêu đến như vậy!
Mình chỉ ngồi cùng anh mà anh vui vẻ đến mức ấy ư?
Diệc Thanh Thanh chưa bao giờ bạc đãi người nhà, cho nên cô quyết tâm khiến đồng chí Vân càng vui vẻ, cô lặng lẽ kéo tay áo Vân Cô Viễn.
Vân Cô Viễn nhìn về phía cô.
Diệc Thanh Thanh chỉ tay anh đặt trên bàn, nói bằng khẩu hình miệng: Tay!
Vân Cô Viễn chậm rãi di chuyển tay trái bên Diệc Thanh Thanh xuống dưới bàn.
Diệc Thanh Thanh cũng chậm rãi vươn tay phải ra đặt lên mu bàn tay anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
Vân Cô Viễn: “!!!”
Trở tay nắm tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay, không cho cô lộn xộn.
Nhưng mà tâm trạng rất vui, khóe miệng vui sướng đều không kìm nén nổi.
Trần Chí Hòa ngồi đối diện Vân Cô Viễn đều không nhịn được chà xát cánh tay, người thường ngày ít khi nói cười đột nhiên cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, luôn khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Lý Mộng Tuyết bắt đầu nói tới tiền căn hậu quả:
“Mọi người cũng biết vật tư của tôi kiếm được từ chỗ nào, bắt đầu từ năm ngoái tôi phát hiện bên trên bắt đầu kiểm tra lỏng hơn với nơi đó, năm nay càng cơ bản không có người nào đến đó điều tra buôn đi bán lại.
Hơn nữa tuy quốc gia của chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, nhưng muốn mạnh hơn, phát triển hơn, vẫn cần phát triển kinh tế. Mà kinh tế phát triển và phồn vinh thì ỷ lại với hoàn cảnh thị trường tốt đẹp, quan hệ cung cầu hoàn toàn dựa theo chính sách phân phối tệ đoan đã dần hiện ra, phân chia tài nguyên vẫn là phải dựa vào thị trường phân phối.