Số 112 đường Học Phủ.
“Căn nhà này thật ấm áp!” Vừa vào cửa, Vương Linh Linh lập tức nói: “Mùa hè hóng gió ở đây chắc chắn rất thoải mái, là cây gì thế?”
“Cây hòe.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Cây hòe ư? Đây là cây hòe à? Cây hòe ở trong nhà có phải không cát lợi hay không?” Lý Mộng Tuyết đột nhiên nói.
Hình như cô ấy nhớ không nhầm cây hòe thuần âm, chiêu quỷ!
Trong chữ hòe có một chữ quỷ mà! (chữ hòe: 槐, chữ quỷ: 鬼 )
Nói xong mới nhớ tới thời đại hiện giờ mấy thứ như phong thủy, là cặn bã phong kiến, không ai dám tin chuyện này!
Diệc Thanh Thanh liếc mắt miệng giếng một cái, bình tĩnh nói: “Không nghe nói tới câu trước cửa có một cây hòe, phú quý tự nhiên tới sao? Rất cát lợi.”
“Ồ, như vậy à.” Lý Mộng Tuyết không biết nhiều lắm, nên cho rằng mình nhớ nhầm.
Những lời này của Diệc Thanh Thanh là thật, trước cửa có cây hòe đúng là cát lợi, dù sao cây hòe là tượng trưng cho quan quý, đại biểu cho vị trí tam công, ngụ ý là thế hệ tương lai sẽ có hi vọng lớn, cho nên trước cửa trồng cây hòe cũng có không ít ở Đế Đô!
Nhưng mà Lý Mộng Tuyết cũng không nói sai, cây hòe chiêu âm, trồng ở trong sân thực sự không tốt, đặc biệt là căn nhà này còn không rộng lắm.
Những chuyện này là khi biết giếng có khách đặc biệt, khi cô đi học xếp giấy chỗ cô Bạch đã quanh co lòng vòng hỏi ra.
Nhưng trong sân trồng hòe không có ảnh hưởng lớn gì đối với người xếp giấy, làm nhang nến như bọn họ, bởi vì nghề nghiệp của bọn họ đặc biệt, âm khí nặng tới mấy cũng không ảnh hưởng tới bọn họ.
Hơn nữa chỗ bọn họ thường xuyên ở, quỷ hồn cũng khó tiến vào.
Cô Bạch đơn thuần là vì trong tên có chữ Hòe, lại thích mùi thơm của hoa hòe, cho nên ở cửa hàng trồng hoa hòe.
Chính vì thế bây giờ Diệc Thanh Thanh không sợ, nhà bọn họ là gia đình đặc biệt có thợ xếp giấy, có âm sai, cho dù có quỷ hồn bị hấp dẫn tới cũng chỉ tăng công trạng cho A Viễn.
Vào nhà chính, Tiền Lai Lai liếc mắt thấy được bàn sách to: “Cái bàn này đủ to, học tập chắc chắn rất thoải mái!”
Trần Chí Hòa im lặng ghi nhỡ, sau này nhà bọn họ cũng phải làm một cái bàn to!
“Chiếc ghế dài này vừa đủ cho tám chúng ta ngồi xuống, Thanh Thanh, cô quá có lòng, thật cảm động!” Lý Mộng Tuyết vừa thấy ghế bàn ăn, thì biết Diệc Thanh Thanh suy xét cả bọn họ vào, thì cho cô một nụ hôn gió tràn ngập nhiệt tình.
“Mỗi mặt bàn vuông đặt một chiếc ghế dài thoạt nhìn càng đẹp mắt.” Diệc Thanh Thanh mạnh miệng nói.
Lý Mộng Tuyết tự động xem nhẹ lời Diệc Thanh Thanh nói, tay vỗ mạnh lên mặt bàn hấp dẫn lực chú ý của mọi người, mọi người đều cảm thấy khó hiểu nhìn cô ấy.
Diệc Thanh Thanh có loại dự cảm không tốt.
Lý Mộng Tuyết trong nghiêm túc còn có chút kích động:
“Các chị em tổ hợp bốn đóa Kim Hoa! Còn có đám người nhà của các vị Kim Hoa! Có phải mọi người muốn mua nhà nhưng bất hạnh khó kiếm được tiền, không thể mua căn nhà mà mình thích có phải hay không?”
Lời dạo đầu này lập tức khiến những người khác ngây ngẩn.
Vương Linh Linh liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”
Tiền Lai Lai nhớ tới những lời Lý Mộng Tuyết nói khi ở trên xe bus, cũng nhìn cô ấy với vẻ chờ mong.
Diệc Thanh Thanh im lặng nhìn thoáng qua Cao Ứng Hòa, muốn nhìn xem anh ta có cái nhìn gì đối với mặt này của bạn gái mình.
Cô thấy đôi mắt anh ta tuy hơi ngạc nhiên nhưng lại có chút ý cười, dáng vẻ vô cùng phối hợp, thì biết cái nhìn của anh ta đại khái chỉ là một chữ “giỏi”!
Đám người nhà của Kim Hoa: Người nhà ư???
Có người hài lòng, mừng thầm, có người lại cảm thấy không cam lòng.
Đồng chí Tạ Thế Diễn không cam lòng giơ tay lên.
“Anh có vấn đề gì?” Mọi người đều nhìn về phía anh ta.
“Tám người cùng diễn, không thể chỉ có tên họ bốn người được!” Tạ Thế Diễn kháng nghị.
Tuy anh ta cũng rất nguyện ý làm người nhà, nhưng mọi chuyện phải tính toán rõ ràng, sao anh ta có thể không có tên?
Lý Mộng Tuyết gật đầu: “Đồng chí Tạ Thế Diễn người nhà của Tam Kim Hoa, được không?”
“Được.” Tạ Thế Diễn hài lòng.
Vương Linh Linh trừng anh ta một cái: “Anh đúng là quá ấu trĩ!”
“Đây là kiên trì của một diễn viên!” Tạ Thế Diễn nhấn mạnh.
“Đừng để ý tới anh ấy, chúng ta tiếp tục nói!” Vương Linh Linh nói với Lý Mộng Tuyết.