“Haizz! Lý Mộng Tuyết tôi nói chuyện giữ lời, cho dù không thể giúp các cô tìm được căn tứ hợp viện còn nguyên ở hẻm La Cổ, cũng có thể dẫn các cô đi kiếm tiền!”
Nếu tính toán kéo bọn họ nhập bọn, đương nhiên phải để lộ ra một chút.
“Cô có biện pháp kiếm tiền sao? Chúng tôi cũng có thể làm chung ư?” Tiền Lai Lai nghe ra được nghiêm túc trong lời nói của cô ấy.
“Chuyện này liên quan tới đồng chí Thanh Thanh bảo bối của chúng ta, cô ấy chính là phương pháp bí mật làm giàu của chúng ta.” Lý Mộng Tuyết nói với vẻ thần bí: “Chuyện này nói ra thì dài, chúng ta đi trở về lại chậm rãi nói, lần này chúng ta sẽ đến một nơi mới!”
Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai đều nhìn về phía Diệc Thanh Thanh, Diệc Thanh Thanh làm ra dáng vẻ cao thâm.
Dù sao Lý Mộng Tuyết đã chủ động ôm chuyện giải thích, cô không cần nhiều lời nữa, xem đồng chí Đại Kim Hoa biểu diễn là được.
Mấy người ra khỏi ga tàu hỏa, lên xe bus, Lý Mộng Tuyết kéo đám chị em đi tới phía cuối, bốn người chiếm vị trí cuối cùng, đồng chí nam chỉ có thể tìm vị trí trống ngồi xuống.
“Xe bus này không phải xe bus đi về trường sao?” Vương Linh Linh hỏi.
“Không sai! Chuyện này…” Lý Mộng Tuyết vừa định nói, ánh mắt liếc thấy Diệc Thanh Thanh dựa vào vai Tiền Lai Lai, dáng vẻ nhàn nhã tự tại như không xương cốt, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không cân bằng.
Cô ấy nhọc lòng quá nhiều, chính chủ người ta thì thoải mái cỡ nào: “Thanh Thanh, cô nói đi!”
Diệc Thanh Thanh: “???”
Lúc này cô không thể lười biếng, giải thích đơn giản:
“Tôi mua một căn nhà gần trường học, học kỳ này không tính ở trường, khỏi cần phải dẫn Đại Phúc đi theo, vừa không tiện còn không an toàn, hôm nay chúng ta đổi địa điểm liên hoan.”
“Bao nhiêu tiền?” Vương Linh Linh quan tâm giá nhất.
Hơn hai mươi năm đầu nhân sinh, ngay cả lần bị trộm cô ấy cũng chưa từng nhọc lòng vì tiền, nhưng từ lúc muốn mua nhà ở Đế Đô xong, mới biết lúc trước cô ấy tiêu đều là tiền trong nhà.
Cuộc sống có vẻ giàu có, nhưng muốn tiêu một khoản tiền lớn tùy tâm sở dục mua thứ mình muốn là không được.”
Không có nguồn thu nhập, không thể đẻ ra tiền chỉ có thể tiết kiệm, bắt đầu từ sáu tháng cuối năm ngoái cô ấy vẫn luôn rất tiết kiệm, chú ý về giá còn cao hơn Tiền Lai Lai một chút.
“3500 tệ.” Diệc Thanh Thanh nói thật, lần này là cô chính thức bỏ tiền mua nhà, không phải đánh dấu được, tiền là thật nên không báo giá thấp nữa.
“!!!” Trong lòng Vương Linh Linh lạnh lẽo, đám chị em đều là phú bà, nhưng cô ấy là kẻ nghèo hèn, ngay cả Lai Lai đều mạnh hơn cô ấy.
Tốt xấu gì Lai Lai cũng có tiền của mình, tiền của cô ấy đều là trong nhà cho.
Tiền Lai Lai nhìn Diệc Thanh Thanh không giống gia đình điều kiện tốt, thời buổi này e rằng khó có gia đình lấy ra nhiều tiền như vậy cho con cái, cô ấy nhớ rõ Thanh Thanh còn có một anh trai.
Huống chi lúc trước cô còn mua tứ hợp viện với Vân Cô Viễn, cho dù là Vân Cô Viễn bỏ nhiều hơn, nhà ở hiện giờ cũng tốn không ít tiền.
Tuy biết trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, nhưng mà cô ấy vẫn nhịn xuống không hỏi, mấy chuyện này không thể hỏi dễ dàng.
Có ví dụ là Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai cũng hiểu rõ có đôi khi không phải là cố ý giấu giếm, mà là có một số bí mật thực sự không thể nói cho người khác, thêm người biết thì sẽ có thêm nguy hiểm.
“Tôi biết các cô tò mò, cụ thể thì đợi trở về Mộng Tuyết sẽ nói cho các cô.” Diệc Thanh Thanh nói xong thì nhìn về phía Lý Mộng Tuyết.
Lý Mộng Tuyết vừa định bảo sao lại bảo cô ấy nói, nghĩ một lát lại để Diệc Thanh Thanh hố không bằng cô ấy làm, cũng hưởng phụ một chút ánh mắt kinh ngạc của đám chị em, nên lập tức gật đầu:
“Tuyệt đối sẽ khiến các cô kinh ngạc!”
Trần Chí Hòa đi phía trước bọn họ chọc Vân Cô Viễn bên cạnh: “Học kỳ này anh cũng không ở ký túc xá à?”
“Ừm!” Tâm trạng của Vân Cô Viễn rất tốt, lần này anh và Thanh Thanh ở càng gần, ở còn gần hơn khi ở hẻm La Cổ!
Tạ Thế Diễn dán sát vào tai Trần Chí Hòa nói: “Sao tôi nghe từ ‘ừm’ này của anh ấy nghe ra được chút ý khoe khoang như thế?”
“Anh không nghe nhầm đâu, tôi cũng cảm nhận được, tiến độ của chúng ta lạc hậu một mảng rộng, nhanh tích cóp tiền mua nhà đi!” Trần Chí Hòa hâm mộ muốn chết!