Vương Linh Linh nói xong thì chạy nhanh vào phòng ngủ của Diệc Thanh Thanh tìm túi xách của cô ấy, bọn họ mới thay váy mới, cho nên để túi trong phòng Diệc Thanh Thanh.
Lấy cuốn sổ ra, còn bảo Lý Mộng Tuyết lặp lại lần nữa, cô ấy lập tức ghi chép không sót một chữ.
Diệc Thanh Thanh mắt sắc nhìn thấy khi Vương Linh Linh mở cuốn sổ ra, thấy được năm chữ to ở ngay đầu “trích lời của chị em”, phía dưới còn có hàng chữ nhỏ cô không thấy rõ lắm.
Lại nhìn, phía sau những lời Lý Mộng Tuyết vừa mới nói, Vương Linh Linh còn thêm ký tên “… Đại Kim Hoa”.
Thực sự là quán triệt “trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn” tới cực hạn!
Bỗng nhiên Diệc Thanh Thanh sinh ra hứng thú nồng đậm đối với Vương Linh Linh vẫn luôn mang theo sổ bên người:
“Linh Linh, có thể cho tôi xem sổ của cô không?”
“Hả?” Vương Linh Linh cười e lệ, nhưng mà còn có chút hưng phấn: “Có thể!”
Diệc Thanh Thanh nhận lấy cuốn sổ, bắt đầu xem từ đầu.
Mấy chữ nhỏ phía dưới năm chữ to “trích lời của chị em” là “học tập từ đám chị em, làm người có trí tuệ!”
Lại lật phía sau.
“Chó nóng nảy chuyện gì cũng có thể làm ra được, đừng mạo hiểm, không có chuyện gì càng quan trọng hơn an toàn của bản thân, quan trọng nhất chính là con chó kia không đáng để chúng ta làm như vậy – Tiểu Kim Hoa.”
“Phê bình: Thanh Thanh thực sự quá tốt, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho an toàn của mình, mới không để mình lấy thân mạo hiểm! Mình cũng phải học được bảo vệ bản thân! Cố lên!”
“Chúng ta làm những việc này không phải vì giúp ai, là vì khiến mình an lòng, khiến người xấu lộ ra bộ mặt thật, có phải người khác muốn che đôi mắt kệ mình bị lừa hay không, không nằm trong phạm vi suy xét của chúng ta! – Tiểu Kim Hoa.”
Phê bình: Thanh Thanh nghĩ thật thấu đáo, giúp người là khiến mình cảm thấy an lòng, nói quá hay! Lúc trước khi mình làm rơi tiền, cô ấy từng nhắc nhở mình như vạy, nhưng mà mình không khác Cao Tiểu Hương lắm, che hai mắt mình bị Lưu Xuân Hạnh lừa lâu như vậy, đúng là quá không nên! Phải hấp thụ giáo huấn!!!
…
Diệc Thanh Thanh nhìn đến đây trong đầu đầy dấu chấm hỏi: “Những lời này là tôi nói ư?”
Cô thoạt nhìn đều cảm thấy xa lạ, có lẽ là rất lâu trước đây, khi còn chưa uống kiện não hoàn.
“Đúng vạy! Câu này là khi mở họp đối phó Lư Hán Văn, à không đúng, anh ta tên Lư gì đó?” Vương Linh Linh có chút không nhớ rõ tên thật của người nọ.
“Lư Tiên Tiến.” Tiền Lai Lai nhắc nhở.
Vương Linh Linh vỗ đùi một cái:
“Đúng vậy đúng vậy, Lư Tiên Tiến, chính là khi đối phó anh ta, tôi muốn dùng bản thân làm mồi, bề ngoài tiếp nhận anh ta, khiến anh ta đá Cao Tiểu Hương, tôi lại trở mặt không biết người, sau đó cô nói với tôi, đặc biệt có đạo lý! Còn có câu sau nữa, là khi Cao Tiểu Hương biết được chân tướng vẫn luôn do dự, cô nói!”
Cô ấy vừa nói như thế, Diệc Thanh Thanh lập tức nghĩ tới một chút, tiếp tục lật về sau.
Cuốn sách này đã nhớ gần như một nửa, có rất nhiều lời cô nói, có rất nhiều lời Mộng Tuyết nói, có rất nhiều lời Lai Lai nói.
Mỗi một đoạn lời nói phía sau cô ấy đều dùng bút màu đỏ viết ra tâm đắc và phê bình, vô cùng nghiêm túc.
Cuốn sách này vừa nhìn là biết rất được chủ nhân yêu quý, còn bọc cẩn thận, nhưng mà nhìn kỹ mỗi một tờ viết chữ đều hơi nhăn, nhưng mà không có nếp gấp, rõ ràng là mỗi lần lật đều rất cẩn thận lật ra.
Phê bình ngoại trừ lý giải và hiểu được từ lời nói, còn có rất nhiều tán dương và sùng bái với bọn họ.
Cho dù là người nào nhìn thấy đều hiểu rõ địa vị của đám chị em trong lòng cô ấy.
Diệc Thanh Thanh, Lý Mộng Tuyết và Tiền Lai Lai nhìn kỹ cuốn sổ một lần, đều hơi cảm động.
“Linh Linh, cô quá đáng yêu! Sao lại có cô gái đáng yêu như cô!” Lý Mộng Tuyết không nhịn được véo má Vương Linh Linh: “Cô ghi chép như vậy, sau này chúng ta có thể làm một quyển ‘nữ luận ngữ’!”
“Ha ha, tôi hơi ngốc mà, vì không để bị người như Lưu Xuân Hạnh lừa, không chăm chỉ học một chút sao được. Trên người các cô có rất nhiều điểm đáng để học tập, nhớ kỹ xem nhiều một chút, nếu gặp phải chuyện tương tự tôi còn có thể xử lý.” Vương Linh Linh ngượng ngùng nói.