Anh ta quyết định học xong trước, lần sau có thời gian thì hầm nhiều hơn, hơn nữa có người nào ăn thịt sẽ ngấy?
Thực sự hầm mỡ ra ngoài hết, thịt sẽ không còn linh hồn.
Có lẽ anh ta không biết, bạn gái anh ta là người không hầm ra mỡ thì sẽ cảm thấy ngấy.
Bởi vì Lý Mộng Tuyết có toàn bộ thịt ở khu thực phẩm tươi có thể lựa chọn, chưa bao giờ thiếu thịt, sẽ không cảm thấy mỡ càng tốt, chỉ có thịt mỡ không ngấy cô ấy mới thích ăn.
Diệc Thanh Thanh cũng là như vậy.
Hơn nữa tuy cô ăn uống là bị tay nghề của mình dưỡng điêu, nhưng mà thường ngày chỉ cần làm đồ ăn ở mức độ bình quân, cô vẫn sẽ không ghét bỏ, có thể nghiêm túc ăn.
Ví dụ như cơm ở căn tin trường tuy kém đồ ăn mình làm, nhưng cô cũng không cảm thấy không ngon, sẽ không nói ăn không quen.
Nhưng mà mấy vị đồng chí nam trước mắt chỉ xem như xào chín đồ ăn, đều là dưới mặt bằng chung, có chút làm khó người ta.
Cũng may còn có gà hầm của A Viễn, nếu không bữa cơm này của cô thảm quá.
Diệc Thanh Thanh ăn một miếng, giơ ngón tay cái với A Viễn: “Trình độ của anh luôn ổn định như vậy! Ăn quá ngon!”
Cô đây là khen ngợi từ tận đáy lòng, tuyệt đối không có thành phần cổ vũ.
“Thích thì ăn nhiều một chút, con gà này rất béo, thịt nhiều.” Vân Cô Viễn lại gắp đồ ăn cho cô.
Hiện giờ anh đã biết vì sao đám Trần Chí Hòa được dỗ tìm không ra hướng bắc, được cô gái mình thích khích lệ thực sự quá vui vẻ, ước gì có thể cho cô tất cả mọi thứ.
“Anh cũng ăn đi.” Diệc Thanh Thanh cũng gắp một miếng thịt gà có da cho anh, biết anh thích ăn da.
Trên gương mặt Vân Cô Viễn tràn ngập tươi cười ăn một miếng, cau mày: “Tay nghề của anh cũng giảm xuống, lần này thịt hầm quá mềm.
Vừa rồi Thanh Thanh cũng đang cổ vũ anh sao?
Diệc Thanh Thanh biết chuyện này là thế nào, gà này là Lý Mộng Tuyết kiếm ra, là thịt gà trong không gian siêu thị của cô ấy, chắc chắn không ăn ngon bằng thịt gà rừng và thịt gà thả vườn trong thị trường hiện giờ.
Nhưng mà cô không thể nói ra:
“Con gà này to, rõ ràng là nhà nuôi, có khả năng không thích vận động, cho nên thịt tương đối mềm, không giống mùi vị với thịt gà rừng là bình thường. Không phải là vấn đề anh nấu, không tin anh ăn thử miếng khoai tây xem, vẫn là mùi vị em dạy anh.”
Nói xong gắp một miếng khoai tây cho anh.
Vân Cô Viễn nếm thử một lát, phát hiện đúng là như vậy.
Thời gian anh ninh khoai tây vẫn giống như trước, khoai tây cũng là Thanh Thanh trồng trong không gian, hương vị giống hệt trước đây.
Cách hầm gà lần này cũng không khác trước đây, chẳng qua thịt gà thì không quá giống.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, có tới có lui.
Tâm trạng của mấy người khác thì không quá tuyệt lắm.
Đồ ăn của mấy đồng chí nam làm đều bày trước mặt bọn họ, nếu khen thì phải ăn, không chỉ phải ăn còn ăn nhiều!
Phải ăn món ăn khiến dạ dày người ta khó chịu trước dụ hoặc của gà hầm khoai tây thơm ngào ngạt, thực sự là quá dày vò.
Vương Linh Linh chọn lựa nếm thử cà tím xào thịt giữa canh mướp hương hơi đen và cà tím xào thịt đầy dầu mỡ.
Cô ấy nghĩ dù sao cũng phải cổ vũ, nên dứt khoát cổ vũ hoàn toàn, cô ấy gắp một miếng cố gắng ăn thử.
“Hửm?” Vương Linh Linh chớp mắt, lại ăn một miếng: “Đồng chí Tạ, hương vị của cà tím này không tệ lắm!”
Những lời này là thật lòng, có khả năng là cô ấy chuẩn bị tâm lý đồ ăn khó ăn trước, nhưng mà khi ăn vào lại cảm thấy ngon hơn cô ấy nghĩ nhiều.
“Ha ha, khi đổ dầu không hỏi đồng chí Vân, không cẩn thận đổ hơi nhiều, bị anh ấy mắng cho một trận, sau đó thêm gia vị đều là anh ấy nhìn chằm chằm anh thêm.” Tạ Thế Diễn nói rõ ngọn nguồn.
“Lúc trước trước khi anh xuống nông thôn học nấu cơm, mẹ anh nói với anh đồ ăn thì thêm nhiều dầu chút, nhiều dầu thì khó ăn cũng ăn được hết.
Cho nên lúc trước anh xào rau đều quen thêm nhiều dầu, cũng không cảm thấy có gì không đúng, ăn vào cũng thơm.
Hơn nữa lần này trước khi xào cà tím đồng chí Vân cũng nói cà tím hút dầu, cho nhiều dầu một chút càng ngon, nên anh cho nhiều hơn một chút thường ngày. Không nghĩ tới anh đổ quá nhiều, cà tím cũng đã cho vào nên không đổ ra được.
Lần này đồng chí Vân đã nói kỹ càng tỉ mỉ chuyện đổ dầu với anh, anh đã biết đồ ăn vào đổ bao nhiêu dầu. Em nhìn canh mướp hương xem, dầu vừa đủ.